Chương 20: (Vô Đề)

Nghe vậy, cả hai người đều sắp khóc:

"Căn bản là không thể thoát ra, vậy thì chúng ta thu thập nhiều mảnh ghép như vậy để làm gì chứ?"

"Phải đó, 'Bọn chúng' vốn không có ý định thả chúng ta đi!"

Ta lắc đầu:

"Không, một hệ thống được thiết lập nghiêm ngặt và phức tạp như vậy, hẳn là tuyệt đối công bằng. Biết đâu, chúng ta vẫn còn cơ hội."

Quả nhiên như ta dự đoán, Bùi Ngự tìm thấy ta ở hành lang, cũng chỉ nhẹ nhàng trách mắng một câu nghịch ngợm, chứ không hề trách phạt gì thêm.

Nhân cơ hội, ta lại đưa ra yêu cầu thứ hai:

"Phu quân, ta muốn đến rừng trúc một chuyến, xin huynh trưởng chỉ dạy thêm về kỹ thuật vẽ tranh."

"Không cần hắn, ta dạy nàng."

Nghe vậy, ta ngồi xuống góc phòng, thở dài liên tục:

"Ngay cả yêu cầu nhỏ này cũng không đồng ý, phu quân chắc chắn là không yêu ta."

Bùi Ngự nghe vậy, liền đặt bức tranh xuống:

"Thế nào là yêu, thế nào là không yêu?"

Ta đáp lại đầy lý lẽ:

"Nếu chàng đã yêu ta, sao có thể không yêu sự tự do của ta?"

Hắn rơi vào nghịch lý, nét mặt dưới lớp mạng che mặt lúc ẩn lúc hiện, ngay cả ánh nắng trong phòng cũng trở nên ảm đạm.

Thấy hắn vẫn không chịu đồng ý, ta im lặng ngồi xổm trong góc, vừa vẽ vòng tròn vừa thở dài thất vọng.

Mất khoảng một nén nhang, cuối cùng hắn cũng chịu mở lời, nhưng vẫn cứng nhắc yêu cầu ta phải quay lại trước khi trời tối.

Ta đương nhiên đồng ý ngay.

Trước khi ra ngoài, ta còn không quên mang theo bức tranh, lấy cớ là muốn nhờ Tô Chiêu Muội chỉ dạy.

Sau đó, ta thuận lợi gọi thêm Đại Vĩ và Ngọc Tử, tranh thủ lúc trời còn sáng, vội vã chạy về phía rừng trúc.

Trong rừng trúc sâu thẳm, gió lạnh thổi hun hút.

Bộ y phục trắng ma quái kia vẫn đang bay lượn ở chỗ cũ.

Phải nói rằng, sau khi trải qua những trận mưa m.á. u tanh gió bão trước đó, gặp lại Tô Chiêu Muội, ta lại có cảm giác bình yên đến lạ.

Ai ngờ đâu, không chỉ mình ta xúc động, mà cả Đại Vĩ bên cạnh cũng vậy.

Vừa nhìn thấy bóng áo trắng trên không, hắn ta vui mừng khôn xiết, vừa hét lớn vừa chạy đến túm lấy vạt áo trắng bệch của Tô Chiêu Muội:

"Ân công! Là ta đây, ân công!"

Tô Chiêu Muội giật mình, vội vã bay vào trong nhà, rồi cất giọng lạnh lùng:

"Các ngươi có chuyện gì?"

Ta hướng về phía cánh cửa đóng chặt, cung kính thi lễ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!