Vài ngày sau, tiếng gõ cửa vang lên phá tan sự yên tĩnh.
Tiếng đàn im bặt.
Bùi Ngự đặt hai tay lên dây đàn, hỏi: Ai đó?
Ngoài cửa vang lên giọng nói nhỏ nhẹ:
"Bùi Công tử, có người muốn cầu kiến tiểu thư."
Thấy ánh mắt hắn ta thay đổi, ta vội vàng đặt bút vẽ xuống:
"Ta không ra ngoài, bảo họ vào đây gặp ta."
Bầu không khí lạnh lẽo trong phòng dịu đi.
Sau đó, Đại Vĩ và Ngọc Tử được đưa vào phòng.
Vừa nhìn thấy ta, hai người liền ôm chầm lấy ta, khóc như mưa:
"Tuyết tỷ! Tỷ vẫn còn sống!"
Ta vội vàng ra hiệu:
"Khóc lóc cái gì, chẳng phải ta vẫn bình an vô sự sao?"
Lúc này, hai người mới phát hiện trong phòng còn có một người khác, liền lập tức im thin thít như chim cút bị sương giá, không dám hó hé tiếng nào, chỉ có thể đứng càng xa người kia càng tốt, trơ mắt nhìn ta vẽ tranh.
Tuy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng thời gian trôi qua khá lâu, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Chờ đến chán, Đại Vĩ tò mò tiến lại gần liếc nhìn, nhỏ giọng hỏi:
"Tuyết tỷ, tỷ đang vẽ gì vậy?"
Là ta và phu quân.
Nghe vậy, hắn cười phá lên:
"Ha, ta còn tưởng là SpongeBob và Patrick cơ đấy!"
Ngọc Tử đ.ấ. m cho hắn một cái, tiếng cười lập tức tắt ngúm.
Màn đêm buông xuống.
Bùi Ngự đứng bên cửa sổ, khoanh tay ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh ngoài kia.
Ta đưa bức tranh đến trước mặt hắn, giọng nói dịu dàng:
"Phu quân, chàng xem ta vẽ thế nào?"
Hắn nhận lấy bức tranh, khẽ nhíu mày: Nàng vẽ ta sao?
Vâng, ta và chàng.
"Nàng chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của ta."
"Nhưng ta nhớ đôi mắt của chàng."
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!