Chương 15: (Vô Đề)

Trong không gian nồng nặc mùi m.á. u tanh, ta không khỏi cất tiếng chất vấn:

"Khi hỗn loạn nuốt chửng trật tự, lũ thắng trận ở đây đều tùy ý thỏa mãn dục vọng của chúng, nào là g.i.ế. c chóc, nào là lăng nhục?"

Nghe vậy, Bùi Ngự lắc đầu: Không hẳn là vậy.

Có lẽ hắn muốn nói, vẫn còn những kẻ giống như hắn, không làm điều ác, chỉ biết giữ mình.

Nhưng với ta, lời giải thích này thật sự không đủ sức thuyết phục.

Giây tiếp theo, ta nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn sau lớp mạng che mặt, thẳng thừng nói:

"Ai mà chẳng có dục vọng, chỉ là có những loại dục vọng... đặc biệt hơn mà thôi..... Ví dụ như, khao khát được người khác nhìn thấy."

Đối diện với sự khiếm nhã của ta, Bùi Ngự không hề tức giận, chỉ thản nhiên lắc đầu:

"Đừng tự cho mình là hiểu ta."

Ta xòe tay ra, đáp:

"Chỉ là suy đoán thôi mà, cũng không được sao?"

Nàng đoán sai rồi.

Ồ.

Nàng— Hắn định nói gì đó, rồi đột nhiên đổi giọng, vẻ khó chịu hiện rõ:

"Vậy, nàng muốn đi theo ta, hay ở lại đây?"

Ta chưa thể đi.

...

Ta đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn đáp lại.

Quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy bóng lưng hắn phất áo bỏ đi.

Sau khi hắn rời đi, ngôi miếu chìm trong màn đêm tĩnh mịch bỗng chốc hóa thành tế đàn của lũ ác thần, càng thêm huyền bí, quỷ dị.

Trên án thờ, giữa đống huyết nhục ô uế, thủ cấp của Nữ thần khẽ chuyển động con ngươi đờ đẫn nhìn ta.

Không biết nàng đang vô thức giãy giụa, hay đang cố gắng đưa ra lời cầu cứu cuối cùng.

Nước mắt nàng lăn dài trên gò má.

Ta bước đến trước mặt nàng:

"Ngươi biết ta muốn gì mà."

Nàng nhìn ta bằng đôi mắt đục ngầu, rồi bất chợt mở to đôi môi khô héo.

Ta đưa tay vào bên trong.

Trong miệng nàng không có cảm giác của huyết nhục, mà là một khoảng không trống rỗng.

Ta đành đưa cả cánh tay vào dò xét, một lúc lâu sau mới chạm được một vật cứng.

Sau khi lấy mảnh ghép ra, nàng lập tức tắt thở, đôi mắt trắng dã vô hồn nhìn lên bầu trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!