Chương 13: (Vô Đề)

Sau khi quỷ hoa khôi rời đi, chúng ta phát hiện ra một con yêu quái hình dạng con cóc ở góc đại sảnh, nó đã c.h.ế. t cứng từ lâu.

Ta tháo khăn che mắt xuống, mới biết đó là ông chủ tiệm đang giả chết.

Nguy cơ được giải trừ, ông chủ tiệm tranh lập tức tỉnh lại, còn nhiệt tình bàn chuyện mua bán tranh với ta.

Nhân cơ hội này, ta kể cho hắn nghe sự thật về việc trộm tranh, thuận lợi hoàn thành lời hứa với Tô Chiêu Muội.

Sau đó, chúng ta rời khỏi tiệm tranh, trở về đường lớn.

Điều đáng mừng là cơn mưa nhãn cầu bên ngoài đã ngừng.

Điều đáng sợ là người bên cạnh vẫn im lặng không nói một lời.

Trên đường trở về Tô phủ, sau khi sắp xếp xong cho hai người đồng đội, ta mời Bùi Ngự ra gốc cây quế lớn ngắm hoa.

Từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua, dưới ánh trăng, hắn chắp tay đứng đó.

Cách một lớp khăn voan mỏng manh, ánh mắt chúng ta chạm nhau rồi lại nhanh chóng lảng tránh.

"Phu quân, xin lỗi chàng."

"Nàng nói xin lỗi chuyện gì?"

"Lúc đó ta còn trẻ, nông nổi, không biết trân trọng chàng."

Chuyện cũ rồi.

"Nhưng chàng vẫn chưa tha thứ cho ta, phải không?"

Trong sự im lặng của hai người, ta dường như cảm nhận được sát khí ẩn hiện sau lớp khăn che mặt kia.

Đôi mắt sâu thẳm ẩn dưới bóng tối của khăn che mặt, thấm đẫm vẻ u ám đến từ vực sâu, mà khóe miệng lại hơi nhếch lên, như đang chế giễu điều gì đó, tràn đầy vẻ yêu mị và tà ác khó diễn tả.

Đây là một sinh vật cấp cao đủ sức dùng trí tuệ đặc biệt của mình để đùa bỡn ta trong lòng bàn tay.

Một kẻ săn mồi thực thụ.

Ta lần đầu tiên nếm trải cái gọi là

"nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong tâm can".

Đó là một cảm giác khiến linh hồn cũng phải run rẩy.

Nỗi sợ hãi cùng cực khiến ta nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của đối phương, cố gắng phá vỡ tình thế từ một hướng khác:

"Phu quân, thiếp đã quyết định rồi. Thiếp quyết định sẽ giải tán tất cả thị quân, cùng chàng sống trọn đời bên nhau."

"Một đời, một kiếp, một đôi người?"

Đối phương nghe vậy, lặp lại từng chữ trong lời nói của ta.

Đáng chú ý là, giọng điệu của hắn thật khó hiểu.

Ta rưng rưng nước mắt:

"Phải, phu quân vẫn luôn bảo vệ thiếp, tận tâm chăm sóc thiếp, vậy mà thiếp lại cứ quấn quýt với những tiểu yêu kia, chàng chẳng lẽ không đau lòng sao?"

"Ta... đương nhiên đau lòng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!