Hạ Lan chạy ra mở cửa. Cô ngạc nhiên khi nhận ra khách là dì Chi. Bà bước vào, vừa ngồi xuống vừa nhìn vào trong.
- Qúy Phi đâu rồi con?
- Nó mới ra ngoài dì ạ. Chắc là đi mua sắm gì đó.
Cô đặt ly nước trước mặt bà.
- Dì qua thăm nó hả?
- Dì định nói chuyện với nó.
- Chuyện gì vậy dì? Con biết được không?
- Thì cũng chuyện chỗ ở của nó thôi.
Hạ Lan mỉm cười:
- Hình như nhà dì với nhà Qúy Phi mắc nợ nhau. Bây giờ dì lại quan tâm lo cho nó. Con nhỏ cũng sướng thật.
Dì Chi thở dài:
- Nhưng nó có vẻ không hiểu.
Thằng Nghiêm đã bảo nó về sống với ba, nhưng con bé lại không chịu. Ai đời có cha mẹ mà lại sống với bạn bè chứ.
Hạ Lan mỉm cười:
- Nó ở đây cũng vui, tính nó không làm ai khó chịu cả. Có nó dù sao vẫn hơn con chỉ ở một mình.
- Nhưng chỉ là tạm thời thôi. Còn ba nó nữa, sao lại không ở với ba mình chứ.
Hạ Lan đùa đùa:
- Thì nó cứ ở đây, chừng nào thành con dâu dì thì về nhà dì luôn, dọn tới dọn lui chi cho mất công. Xem ra thằng Nghiêm càng ngày càng lo cho nó, chuyện đó trước sau gì cũng xảy ra thôi.
Bà Chi cười nhẹ nhàng:
- Dì cũng mong như vậy.
- Nhưng bây giờ thì con bé không nghĩ gì đâu. Nó vẫn còn ấn tượng là thằng Nghiêm không ưa nó. Mà thằng ấy thì cũng không chịu thể hiện. Kín đáo quá ai mà hiểu cho được.
- Cái gì cũng từ từ con à.
Thật ra, tiếp xúc lâu với nhau thì từ từ cũng hiểu hết tính nết nhau. Nó thương con bé lắm đấy. Thành kiến rồi cũng phải hết chứ.
- Nhưng không nói ra, coi chừng bị mất đấy.
Dì biết có thằng ca sĩ đang đeo đuổi con bé không?
- Biết chứ.
- Thằng Nghiêm nói với dì à?
- Ừ.
Hạ Lan chép miệng:
- Thằng nhỏ đó cứ tới hoài, nước chảy riết đá phải mòn thôi, sợ là …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!