Chương 38: (Vô Đề)

Qúy Phi mang đĩa cơm ra phòng khách. Vừa ăn vừa xem Ti vi. Thỉnh thoảng, cô lại quay ra cửa ngóng ngóng. Nhưng ngoài sân vẫn hoàn toàn yên lặng. 

Thời gian sau này, cuộc sống của cô rất tẻ nhạt.

Hai mẹ con rất ít gặp nhau. Ngoài giờ đi làm ra, cô quanh quẩn ở nhà một mình. Còn mẹ thì đi ra ngoài suốt. Trước kia cũng thế, nhưng ít đi hơn.

Không hiểu tại lúc trước cô không để ý, hay tại lúc này mẹ đi nhiều hơn. 

Hết chương trình ca nhạc, cô đứng lên định đi ngủ, thì nghe tiếng xe ngoài sân. Cô vội đi ra cửa đứng đón. 

Bà Qúy mỉm cười khi thấy cô: 

- Mẹ tưởng con ngủ rồi chứ. Sao hôm nay thức tới giờ này lận? 

- Tại ca nhạc hay quá, con ráng xem cho hết. 

Hai mẹ con đi lên phòng. Qúy Phi theo vào phòng mẹ. Cô ngồi lên giường, nhìn bà Qúy ngồi tháo nữ trang bên bàn phấn.

Cô nhận ra mẹ có thêm bộ nữ trang mới, nhưng không có chút nào tò mò muốn xem nó. 

Chợt nhiên cô nghĩ, giữa mẹ cô và dì Chi là hai tính cách đối lập một trời một vực. Cô thương mẹ, nhưng thâm tâm lại thích sự dịu dàng của dì Chi. 

Trần Nghiêm làm con của mẹ thì thích hợp hơn.

Anh ta luôn sống trong thù hận. Tính tình lạnh lùng, ít tình cảm, luôn làm chủ cảm xúc của mình, chứ không có tính mềm yếu của dì Chi. 

Mãi suy nghĩ, Qúy Phi không để ý mẹ cũng đang nhìn cô trong gương. Vẻ mặt bà có cái gì đó thiếu tự nhiên. Một cử chỉ rất không hợp với phong cách đường hoàng của bà. 

Bà suy nghĩ khá lâu, rồi rút trong giỏ một hộp nữ trang nhỏ, xoay qua phía Qúy Phi. 

- Bác Trực gởi cho con nè. Mở ra xem đi con. 

Qúy Phi thờ ơ cầm chiếc hộp và mở ra. Trong đó là sợi giây chuyền chạm trổ cầu kỳ. Nhìn là biết rất đắt tiền. 

Lúc sau này, ông giám đốc của mẹ rất hay cho quà cô. Những món quà mà cô rất thích. Ban đầu cô không để ý, nhưng dần dần cô đoán có sự cố vấn của mẹ.

Bởi vì làm sao ông ta biết được cô thích cái gì. 

Bà Qúy nhìn vẻ thờ ơ của cô và cười một cách thiếu tự nhiên: 

- Đẹp không con? 

- Dạ đẹp. 

- Bác ấy đi Nhật về, mua cho con đó. Con đeo vào thử xem. Mai mốt đeo luôn cho bác ấy vui. 

Qúy Phi ngồi yên cho bà tháo sợi dây cũ, choàng chiếc mới vào cổ cô. Cô chẳng thích gì loại nữ trang nổi cộm này, nhưng không nói ra vì sợ mẹ không vui. 

Bà Qúy vuốt sợi dây một lát, rồi nhìn cô dò hỏi: 

- Con không thích phải không? 

Rồi cô ngồi im. Bà Qúy cũng im lặng một lát, rồi nói rất khẽ: 

- Con nghĩ thế nào về bác Trực, Phi? 

- Con không nghĩ gì cả. Sao tự nhiên mẹ hỏi vậy? 

Vừa nói, Qúy Phi vừa nhìn mẹ. Đã rất nhiều lần bà hỏi cô câu này. Và lần nào cô cũng trả lời như vậy. Nhưng lần này bà có vẻ muốn nói thành chuyện nghiêm chỉnh. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!