Tự nhiên Qúy Phi nhớ lại cái lần nghe lén ở phòng kế toán. Cô biết hai người chạm trán ở nhà Trúc Hiên. Tất nhiên là mối quan hệ của cô hoàn toàn không giống Trúc Hiền.
Tự nhiên cô lên tiếng thanh minh:
- Anh Nghiêm làm chung trong công ty, là sếp của tôi, anh ấy đến đây vì công việc, chứ không phải …
Cô định nói
"tôi không phải giống Trúc Hiền" nhưng cô chợt thấy giải thích như vậy vụng về quá. Thế là cô lúng túng nói vài câu vô nghĩa, rồi im lặng.
Tất nhiên là hai người đều không hiểu ý cô.
Với cả hai, rõ ràng đó là cách giải thích với Thiên Vũ. Cho nên anh ta có vẻ đắc thắng ra mặt. Mà Trần Nghiêm cũng không muốn thanh minh gì hơn. Anh cười bình thản:
- Cô tiếp khách đi.
Không cần tiễn tôi nữa.
Anh ta quay qua Thiên Vũ:
- Chào anh.
- Chào.
Thiên Vũ nhìn theo Trần Nghiêm rất lâu. Anh ta như quên mất mình đang ở đâu. Và Qúy Phi cũng đứng yên không mời anh ta vô nhà.
Đến lúc Trần Nghiêm khuất dưới cầu thang, Thiên Vũ mới nhớ ra. Anh ta quay lại định nói, nhưng Qúy Phi đã lên tiếng trước:
- Anh biết anh Nghiêm sao?
Thiên Vũ nói tỉnh bơ:
- Có lần tôi gặp anh ta ở nhà một người bạn.
"Và tôi biết cô bạn đó, biết cả chuyện riêng tư của các anh nữa". Qúy Phi rất muốn nói như thế, nhưng cô tự nhủ phải yên lặng. Thứ nhất là vì không thích chúi mũi vào chuyện người khác.
Thứ hai là muốn biết Thiên Vũ sẽ làm gì với mình.
Thiên Vũ nói với vẻ hơi kiểu cách:
- Qúy Phi không mời tôi vào nhà sao?
Nhìn cử chỉ của anh ta, tự nhiên Qúy Phi nhớ phản ứng của Trần Nghiêm lúc nãy. Anh cũng nhắc cô mời vào nhà, nhưng cử chỉ đến lời nói đều mực thước, giữ một khoảng cách nhất định.
Còn Thiên Vũ thì hào nhoáng, hơi điệu đàng so với phong cách cần có của người con trai. Cô thấy bực mình hết sức. Và không hiểu nổi Trúc Hiền thích anh ta ở chỗ nào. Dĩ nhiên anh ta cũng có cái hay, nói chuyện nghe cũng vui.
Nhưng chỉ như vậy mà đánh đổi Trần Nghiêm thì ngốc hết chỗ nói.
Khi vào nhà, Thiên Vũ đưa tận tay cô hộp quà, nói hơi nổ:
- Tôi đi lưu diễn nhiều nơi, có dịp thấy nhiều thứ rất lạ, mỗi chỗ đều mua một thứ gom về tặng cô. Chuyến đi này, lúc nào tôi cũng nghĩ đến cô.
Qúy Phi đỡ lấy chiếc hộp.
Cô rất muốn hỏi chuyến này anh nhớ cô, rồi chuyến sau sẽ nhớ ai. Và lần này, anh mua quà một lượt cho mấy cô. Nhưng cô chỉ mỉm cười một chút, và nói như nhã nhặn:
- Cám ơn anh.
Thiên Vũ ngồi xuống, hai tay xoa vào nhau. Và đưa mắt nhìn quanh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!