Qúy Phi vừa mở cửa xe thì nghe tiếng Hải Đông gọi từ xa với vẻ hấp tấp. Cô quay lại nhìn, chờ Hải Đông đi tới. Còn cô ta thì vừa đi vừa ngoắt rối rít:
- Lên đây, lên đây.
- Chị nói lên đâu?
- Lên phòng chị đi. Cóchuyện này hay lắm. Bảo đảm Phi sẽ muốn nghe mà.
Thấy Qúy Phi còn đứng yên như không thích, cô ta kéo bừa tay cô, lôi đi băng băng.
- Không có thời gian giải thích đâu. Nghe rồi biết, nhanh đi để không kịp.
Qúy Phi không chịu được kiểu lôi kéo trẻ con như thế, cô cố rút tay lại:
- Chị buông ra đi, để em tự đi được rồi.
Hải Đông bỏ tay cô ra, nhưng vẫn vừa đi vừa chạy:
- Trời ơi! Nhanh lên đi.
Lên hết cầu thang, cô đi chậm lại. Lủi theo cửa sau vào phòng. Vừa đi vừa đặt một ngón tay lên miệng, một tay chỉ xuống đôi giày cao gót của Qúy Phi:
- Nhẹ chân, nhẹ chân thôi, im lặng tuyệt đối nhé.
Cử chỉ của cô làm Qúy Phi tự nhiên đi thật nhẹ, gần như phải nhắc lên từng bước. Cô theo Hải Đông đến đứng sát cửa thông ra hành lang. Chưa kịp hiểu gì thì cô nghe tiếng khóc sụt sịt của Trúc Hiền. Cô sững người ngó Hải Đông.
Cô nàng gật đầu ra hiệu, rồi áp tai sát cửa lắng nghe.
Nghe lén chuyện người ta thật chẳng hay ho gì. Nhưng Qúy Phi tò mò quá nên cũng đứng im. Không biết chuyện gì mà Trúc Hiền khóc lâu vậy, mà khóc với ai mới được chứ.
Chẳng lẽ khóc một mình?
Một lát sau, Trúc Hiền lên tiếng:
- Em biết em có lỗi là đã không thành thật. Nhưng lúc đó em chưa xác định được tình cảm của mình. Bây giờ em biết người mà em cần không phải là anh ta.
Nếu anh cố chấp thì rồi anh sẽ hối hận.
- Anh sẽ không hối hận quyết định của mình.
"Ôi Trần Nghiêm đã biết chuyện rồi" Qúy Phi suýt kêu lên. Cô đưa mắt nhìn Hải Đông. Nhưng cô ta đang dán mắt vào khe ổ khóa.
Thế là cô lại đứng yên.
Thật lạ, giọng của Trần Nghiêm rất trầm tĩnh nhẹ nhàng nữa. Có nghĩa là anh không tức giận. Đúng là con người ôn hòa.
Hình như họ về rồi.
Bên ngoài hoàn toàn im lặng. Qúy Phi định đi ra thì tiếng Trần Nghiêm lại vang lên:
- Điều mà anh cần nhất trong mối quan hệ là sự thành thật. Còn em thì xem nhẹ nó quá. Nếu mà hôm qua anh và anh ta không chạm trán nhau thì em có nói thật với anh không?
- Em sẽ nói.
- Không, em sẽ tiếp tục im lặng để nhận những ưu ái của hai người, không cần biết có xúc phạm đến người khác không.
Trúc Hiền thút thít:
- Anh trách em không thành thật, nhưng anh có hiểu sự thiệt thòi của em không? Con trai không được người này thì có người khác. Còn con gái thì chỉ có thể thụ động chờ. Ai biết được người nào tốt hơn chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!