Chương 24: (Vô Đề)

Qúy Phi cúi mặt xuống, chờ cho anh ta đi qua, nhưng anh ta đứng lại trước mặt cô, hỏi như đã từng quen biết: 

- Cô bé chờ ai vậy?

Chủ nhà đi vắng à? 

Qúy Phi miễn cưỡng ngước lên: 

- Vâng. 

Anh ta quỳ bên chân trước mặt cô, ngó cô khá lâu rồi cười: 

- Chờ lâu lắm sao mà khóc vậy? Cô bé ở đâu tới? 

- Tôi ở gần đây thôi. 

- Cụ thể là ở đâu? 

- Cách đây hai cây số. 

Anh ta nhướng mắt rồi đùa: 

- Ở gần mà xách va li như vậy, bị mẹ đuổi hả? 

Biết là anh ta chọc mình, nhưng chọc vô tình đúng vào tình cảnh của cô, làm Qúy Phi có cảm giác tủi thân. Thế là nước mắt lại chảy ra, cô nguẩy đầu cố không khóc trước mặt người lạ.

Nhưng không kiềm nổi. 

Thấy cô lại khóc, anh ta sửng sốt: 

- Sao vậy cô bé? Tôi nói đùa thôi mà. 

Đùa vô duyên Qúy Phi cáu kỉnh nghĩ thầm. Nhưng vẫn lặng thinh, cô nghĩ cách im lặng của mình sẽ làm anh ta mất hứng mà biến. 

Nhưng gã con trai tào lao này không có ý định biến. Ngược lại, anh ta còn ngồi hẳn lên bậc thang, bên cạnh cô, giọng anh ta có vẻ quan tâm: 

- Tôi làm cô bé giận hả?

Cho xin lỗi nghe. 

Xin lỗi con khỉ. Qúy Phi rất bực cách nói chuyện ngọt ngào của anh ta. Anh ta giỏi lắm, cũng là lớn hơn cô một, hai tuổi. Cái cách xem cô là con nít như thế hoàn toàn không hợp.

Cô biết rất rõ tên con trai nào nói chuyện quá ngọt với người khác, thường là giả dối và hời hợt. 

Nhìn cách ăn mặc màu mè của anh ta, cô cũng đủ thấy dị ứng. 

Thấy cô cứ làm thinh, anh ta bắt qua chuyện khác. 

- Bạn cô có biết cô tới không? 

- Không. 

- Cô không biết cô ta đi đâu à? 

- Không. 

- Ngồi chờ thế này biết đến chừng nào, rủi cô ta không về thì sao? Hay là cô qua nhà bạn tôi ngồi. Bạn tôi ở tầng trên, nhà nó thoải mái lắm. 

- Tôi ngồi đây được rồi, cám ơn nhiều. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!