Chương 23: (Vô Đề)

- Bây giờ con gái ông đứng về phía người đàn bà mà ông yêu quý rồi đó. Nợ nần duyên số không dứt được phải không? Hết đời cha đến đời con. Tôi và mụ ta có nợ nần gì không? Tại sao mụ ta cướp đi mọi thứ của tôi vậy?

Ông trả lời đi. 

Ông Huỳnh đến ngồi trước mặt Qúy Phi: 

- Tại sao con qua lại với dì Chi? Sao con không nói với ba? Sao con làm như vậy? 

Nhưng bà Qúy lại ngắt lời: 

- Đừng hỏi kiểu đó. Nó thương mụ đàn bà đó không phải hợp ý ông sao? Nó thay mặt ông đền bù thiệt thòi cho bà ta, không phải ông biết ơn sao? 

Ông Huỳnh lặng thinh như né tránh.

Không hiểu ông không muốn cãi cọ trước mặt con gái, hay vì đã quen nhẫn nhịn cho yên thân. Còn bà Qúy thì chuyển sự tức giận sang ông. 

- Ông là nghiệp chướng của tôi.

Chồng vợ gì, nợ nần nên phải trả cho hết kiếp thôi. Kiếp sau tôi cầu xin đừng gặp phải oan gia như ông. 

Sự thù hận âm ỉ mấy chục năm, bây giờ có dịp bộc phát, khiến bà Qúy thay đổi hẳn. Vẽ lạnh nhạt kiêu kỳ thường ngày biến mất. Bà thể hiện sự căm thù một cách thâm thúy, nghiệt ngã. Đến độ Qúy Phi nhìn mẹ mà cứ tưởng một người nào đó không phải là mẹ.

Trong tâm trí cô, mẹ không phải là người phụ nữ cay nghiệt như vậy. 

Thấy vẻ mặt rầu rĩ của cô, bà Qúy cười khan: 

- Con gái ông không chịu nổi đấy. Thật lạ. Tại sao một người đốn mạt như ông lại có bề ngoài hiền lành đến vậy, đến cả con trong nhà cũng lầm.

Chỉ có những người uất ức như tôi mới phải hung dữ mà thôi. 

Bà nghiến răng, cặp mắt ngập đầy thù hận: 

- Ông là một con quỷ. Một loại người ích kỷ tột cùng. Hèn hạ tột cùng. Hèn hạ đến mức không dám nhìn nhận sự xấu xa của mình.

Một mình ông làm khổ bao nhiêu người, sao ông còn tồn tại cho đỗ vỡ gia đình này chứ. 

Qúy Phi khóc sụt sịt: 

- Con có lỗi, mẹ mắng con đi, đừng nói nặng ba mà mẹ. 

Cách van vỉ của cô làm bà Qúy thấy đau. Bà quay qua con gái, nhìn cô vừa thất vọng vừa cay đắng: 

- Con thương ông ta lắm chứ gì. Con không chịu nổi khi mẹ nói nặng. Vậy suốt mấy chục năm ông ta làm khổ mẹ, con có chịu nổi không? 

Qúy Phi khóc nức nở: 

- Con cũng không chịu nổi, con muốn ba mẹ đừng cãi nhau nữa. 

- Muốn vậy mà con lại thân thiện với người đàn bà đó. Con coi mẹ là mẹ của con không? Có biết đau lòng cho mẹ không? 

Thấy cô khóc chứ không nói được, bà quay sang hài tội ông Huỳnh: 

- Hậu quả tính ích kỷ của ông là vậy đó. Ông thấy chưa? Ông lợi dụng tôi từ đầu đến cuối. Lợi dụng danh tiếng của gia đình tôi để tiến thân. Lợi dụng tiền bạc của tôi để nuôi người đàn bà đó. Ông là đồ vô liêm sỉ! 

Ông Huỳnh ngồi gục đầu như quá chán chường.

Qúa tuyệt vọng. Điệu bộ đó làm bà Qúy càng thêm khinh bỉ, phẫn nộ. Bà tiếp tục đay nghiến: 

- Điều bỉ ổi hơn cả là ông gián tiếp đưa con gái ông đến với người đàn bà đó. Còn thứ gì ông chưa phản bội? Làm cho hết đi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!