Qúy Phi rời phòng kế toán, lững thững đi trở xuống cảng. Vừa đi, cô vừa suy nghĩ về thái độ kỳ lạ của Hải đông lúc nãy. Khi cô vào lãnh lương, cô ta cứ nhìn cô rất nhiều lần. Cái nhìn không đố kỵ, mà có vẻ gì đó … cô không hiểu được.
Nhưng Hải Đông nói chuyện thân thiện với cô hơn.
Qúy Phi không thích cô ta cho nên trước đây cô làm ngơ với thái độ đối nghịch của cô ta. Bây giờ tự nhiên cô ta có dấu hiệu thân thiện, cô thấy lạ và sợ bị phiền.
Cô vừa ra khỏi khu văn phòng thì gặp Trúc Hiền đi tới. Cô nàng đi về phía cô:
- Lãnh lương chưa?
- Mới lãnh xong.
- Chiều nay đi shop với mình nhé. Mình cần sắm thêm vài thứ mới.
Qúy Phi mỉm cười:
- Có lương đã vội xài cho hết hả?
- Định đi hồi tuần trước, nhưng nán lại chờ lương mua cho thoải mái. Đi nhé?
- Ừ.
Qúy Phi định xuống chỗ làm, nhưng Trúc Hiền rủ cô vào căng tin. Vừa đi, cô nàng vừa càu nhàu:
- Phi nè! Phi thấy bà Đông thế nào?
- Mình không làm chung phòng nên không biết.
- Mình không hiểu sao bà ta có vẻ không ưa mình. Tuần trước, mình và anh Nghiêm gặp bả trong quán cà phê. Bả cứ quay lại nhìn hoài. Tò mò dễ sợ.
Mắt Qúy Phi như đứng lại không chớp nổi.
Có một cái gì đó như cấu xé trong tim cô khiến cô choáng váng người im lặng. Trúc Hiền vô tình nói tiếp:
- Mấy lần gặp giữa đường, mặt bà ta lạnh như tiền ấy, làm như không thấy mình. Mình cũng làm như không thấy luôn.
Gặp Phi, bà có nói chuyện không?
- Cũng không.
Cả hai bước vào căng tin, chọn một bàn trống, Trúc Hiền vô tư gọi nước. Còn Qúy Phi thì cố gắng lắm mới nghĩ ra được một thứ nước gì đó để gọi. Đầu óc cô như trôi dạt vào một thế giới mù mịt.
Cái điều nghe được khiến cô bất ngờ và bị sốc, vừa buồn vừa hoang mang.
Trúc Hiền vẫn vô tình nhận xét về Hải Đông. không đểy vẻ mặt thờ thẩn của Qúy Phi. Cũng giống như Phi, tính cô không quan tâm đến chuyện của người khác. Và cũng rất ít giao thiệp với mọi người. Người duy nhất trong công ty cô thích là Qúy Phi.
Cho nên có chuyện gì cô cũng nói.
Qúy Phi gượng cười và cố nói chuyện bình thường. Nhưng đầu óc cứ nghĩ lan man đi đâu thật xa. Cô tự nhủ rằng đồng nghiệp với nhau, ngồi chung trong quán là chuyện bình thường. Cũng như cô và Trí tre hay đi uống cà phê riêng.
Như thế đâu thể là bất thường.
Nhưng phó giám đốc trước giờ ít giao thiệp với phụ nữ. Đời nào lại chịu ngồi quán cả giờ với ai. Vậy mà anh đã đi riêng với Trúc Hiền.
Có nghĩa là anh đặc biệt thích cô kỹ sư mới này.
Chợt Trúc Hiền nhìn ra cửa, mỉm cười kèm cái gật đầu chào làm Qúy Phi quay lại nhìn. Cô nhận ra Trần Nghiêm đang đi vào với một người khách. Anh chào lại cô nàng. Qúy Phi vội quay đầu chỗ khác như không thấy.
Vẻ mặt bối rối và sung sướng của Trúc Hiền, lẫn nụ cười ưa ái của Trần Nghiêm, làm cô cảm thấy linh cảm của mình là đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!