Chương 16: (Vô Đề)

Bỗng nhiên cô thấy sống mũi cay cay, khi mình đứng như tâm trạng bài hát, mà trước đây mình không thể hiểu hết. 

"Em đi về ấy, nơi đâu nơi đâu? Sông cạn đá mòn, trăng treo đầu con sóng, tan theo tan theo chút tình xa vắng. Làm sao ru được tình vơi à ơi nỗi đau này người". 

Trần Nghiêm đã xua đuổi đã cảnh báo trước nỗi khổ.

Vậy mà cô không cách nào dừng lại. Cứ lao theo tình yêu mê muội không kết thúc. Mà cũng không biết là nó sẽ đưa mình về đâu. 

Qúy Phi ngồi xuống bật thang, đầu tựa vào lan can.

Trong ánh sáng yếu ớt, nhìn cô như cô bé đang bơ vơ tội nghiệp. Nó thật tương phản với dáng dấp thanh lịch tự tin của cô. 

Cô ngồi không lâu thì nghe tiếng giày đi lên những bậc thang. Cô ngẩng đầu lên, phân vân tự hỏi mình có nên tránh đi không. Nhưng vừa lúc đó, cô nhận ra người đó là Trần Nghiêm và cô đứng bật dậy, nhìn sững anh với tâm trạng nôn nao quay quắt. 

Trần Nghiêm hơi đứng lại khi thấy cô.

Rồi anh tiếp tục đi lên. Qúy Phi đứng nép qua một bên, nói khẽ: 

- Em không ngờ anh lại trở lại 

- Tôi bỏ quên tập tài liệu. 

Thấy anh định bỏ đi, Qúy Phi vội lên tiếng: 

- Em có chuyện muốn nói với anh. 

Trần Nghiêm hơi dừng lại: 

- Tôi đã nói rồi, những chuyện của cô sẽ không liên quan gì đến tôi, đừng bao giờ tìm tôi nữa. 

- Em cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm qua … hôm qua em đã biết hết mọi chuyện, em không thể im lặng. 

Trần Nghiêm đứng dựa vào tường, đối diện với cô. Vẻ mặt vẫn không biểu lộ sự ngạc nhiên. 

- Cho dù là vậy, tôi cũng không muốn biết. Và trên hết, là tôi không thích bị quấy rầy. 

Qúy Phi nhìn anh như van nài: 

- Em biết anh ghét em nhất trên đời, nhưng em không thể đứng xa để nhìn anh. Ba em có lỗi với mẹ anh, em muốn xin lỗi anh. 

Trần Nghiêm hơi nhướng mày ngạc nhiên.

Nhưng rồi lại cười lạnh lùng: 

- Cô trả con thật. Cứ nghĩ xin lỗi là đủ sao. Trên đời có những tội lỗi không thể cứu vãn bằng lời xin lỗi hay sự hối hận. Tôi không cần nghe mấy tiếng đó đâu.

Và nếu như cô bị chuyện đó dày vò, tôi cũng không cần biết. 

- Kể cả khi em tìm cách chuộc lỗi cho ba em sao? 

- Tôi không cần – Giọng anh vẫn lạnh lùng. 

Qúy Phi không dám nhìn Trần Nghiêm, cô nói mà mắt vẫn cụp xuống: 

- Ba em cũng đã từng bị hối hận, chứ không yên ổn như cách ba đã sống. Có lẽ anh không hiểu điều đó. 

- Ông ta nghĩ thế nào, tôi không quan tâm. 

- Ba bảo lúc đó ba đã mâu thuẫn rất nhiều. Rồi cuối cùng ba sống vì em. Ba thương em hơn mọi thứ trên đời. Nhưng anh biết em nghĩ gì không? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!