Chương 12: (Vô Đề)

Nhưng Qúy Phi đang trong tâm trạng không bình thường. Chuyện xảy ra làm cô bị búc xúc, cộng với không gian yên tĩnh xung quanh.

Cái cảm giác chỉ có cô và anh trong công ty làm cô xúc động. 

Và cô nói một cách liều lĩnh: 

- Nếu không nói bây giờ, có lẽ em sẽ không còn dịp để nói với anh nữa. Anh có biết ngay từ ngày đầu gặp anh, em đã rất thích anh không? 

Trần Nghiêm quay phắt chỗ khác.

Thay vì xúc động như bất cứ ai trước tình huống đó, thì anh lại nhìn cô như nẩy lửa, giọng bặt đi: 

- Cô có hiểu cô vừa nói gì không? 

- Em biết, con gái nói chuyện đó với con trai là không tự trọng. Nhưng với em, tình cảm nghiêm túc không phân biệt ai là người lên tiếng trước. Em nghĩ một người tế nhị như anh sẽ cảm nhận được. 

- Cô lầm rồi.

Tôi không phải mẫu người lịch sự như cô tưởng. Nếu có như vậy, thì sự lịch sự đó không dành cho cô. 

Khuôn mặt Qúy Phi trắng bệch, có vẻ tuyệt vọng. Cô nhìn anh một cách trách móc: 

- Em không hiểu tại sao anh ghét em. Em có cảm giác em là người duy nhất ở công ty này bị anh ghét. Ghét ngay từ lần gặp đầu tiên.

Trong khi em chưa bao giờ dám làm phật ý anh. 

- Đủ rồi, cô đừng nói nữa. 

Nhưng Qúy Phi vẫn cô nói đến cùng: 

- Anh có biết em đã giấu giếm ba mẹ để làm công nhân, đã cố gắng làm vượt sức của em để đừng bị anh chê. Ngay cả khi mẹ em … 

Ngoài sự tưởng tượng của anh, Trần Nghiêm chợt quắt mắt lên, nói như quát: 

- Đủ rồi, đừng bao giờ nói đến ba mẹ cô trước mặt tôi. 

Qúy Phi sững người nhìn anh. Cô ngồi im, tưỏng như không dám cả thở. không thể nào cô ngờ được, một người luôn có phong thái trầm tĩnh, nhẹ nhàng, lại có lúc dữ dội bất chợt đến thế.

Nó khiến cô bàng hoàng, run lên vì sợ. 

Anh đứng bật dậy, bước đến trước mặt cô, cúi xuống: 

- Tôi không bao giờ muốn thấy cô, hoặc nghe nhắc đến ba mẹ cô. Tôi đã cố im lặng giấu đi điều đó. Tại sao cô cứ tìm cách khơi lên. Tại sao cứ lởn vởn trước mặt tôi, cô có phải là nghiệp chướng của tôi không? 

Qúy Phi vẫn ngồi yên, tê liệt mọi phản ứng.

Vẻ mặt tơi tả của cô không làm Trần Nghiêm thoáng tội nghiệp hay hối hận. Anh chụp lấy tay cô, bóp mạnh: 

- Tại sao cô nhắm vào chính tôi?

Trên đời này, hết người để cô tấn công rồi sao? Rồi đến bao giờ cô sẽ chán và rũ bỏ mọi trách nhiệm? Chắc chắn cô sẽ không khác cha mẹ cô đâu. 

Qúy Phi sợ run cả người.

Tim đập loạn lên. Cô thì thầm: 

- Anh nói cái gì? 

Trần Nghiêm đẩy mạnh cô ra, lạnh lùng: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!