Trên đảo.
Cung Thiếu Ảnh đứng ở bến tàu nhìn lửa cháy phừng phừng, đám lính đánh thuê đang lái trực thăng lượn vòng dập lửa.
Sóng biển dồn dập kéo theo sức nóng của lửa ập đến.
Một người đàn ông mặc âu phục vội vả chạy về phía Cung Thiếu Ảnh:
"Cung gia, chỗ này gió lớn quá, chi bằng chúng ta về trước đi!"
Cung Thiếu Ảnh gật đầu, ông ta lẳng lặng xoay người, trở về tòa lâu đài to lớn lập tức nhìn thấy cả đám lính đánh thuê đang quỳ dưới đất, khuôn mặt cung kính và hổ thẹn.
Ông ta nhìn lướt qua, họ bị thương nặng nhẹ khác nhau nhưng đều là vết thương ở chân.
Ông ta hiểu đã xảy ra chuyện gì nên cũng không bất ngờ cho lắm.
"Hai đứa nhóc kia có bị thương không?" Ông ta chợt lạnh lùng hỏi.
Cả đám người đều lắc đầu.
Sao họ dám đả thương Tiểu Dịch Thần, làm cho Lisa bị thương.
Cung Thiếu Ảnh nghiêm giọng: Chắc chứ?
"Tiểu thiếu gia không bị thương, chúng tôi không có nổ súng."
Cung Thiếu Ảnh nghe vậy, khuôn mặt ông ta hơi giãn ra.
Một tên trong số đó dè dặt hỏi:
"Cung gia... Giờ có cần đuổi theo không?"
Không cần!
Ông ta buồn bực phất tay: Thu đội đi!
Vâng.
Mọi người cùng gật đầu nhưng vẫn quỳ như cũ không đứng dậy.
Cung Thiếu Ảnh chưa đi, bọn họ không dám đứng lên.
Ông ta nhìn lướt qua họ, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ, trông về mặt biển bao la rộng lớn mà lòng có chút đau thương buồn bã!
Bỏ đi!
Bỏ đi!
Cứ để đứa nhóc đó về với gia đình mình đi!
Hôm nay, ông ta cũng đã giật mình tỉnh ngộ rồi!
Ai cũng biết có một vài người căn bản không giữ nổi!
Dù có giữ được người cũng chưa chắc giữ được lòng!
Cung Thiếu Ảnh nhắm mắt lại, sau đó ông ta đi về hướng cầu thang, mãi cho đến khi khuất bóng thì một tên lính đánh thuê mới dè dặt lên tiếng:
"Tôi cảm thấy, căn bản Cung gia không có ý định ngăn cản tiểu thiếu gia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!