Chương 8: Ta  bằng lòng

"Phu nhân, ngày trước ta từng gặp một vị thần y họ Tô tại thôn Thanh Thủy, huyện Vân. Nay đại công tử nguy kịch, xin phu nhân cho phép ta lập tức lên đường, thỉnh người về chữa trị."

-Diệp Tê Phong lên tiếng

Phiền ngươi rồi.

Phu nhân sai chuẩn bị ngựa tốt, bạc và lương khô, tiễn hắn đến tận cửa.

"Đừng lo, chỉ trăm dặm, ta sẽ quay về sớm."

Diệp Tê Phong lên ngựa, phóng đi như bay.

Ta và phu nhân chưa kịp quay vào thì xe ngựa sang trọng dừng lại, Kiều Uyển Nhi bước xuống, sắc mặt lo lắng:

^^

"Di mẫu, biểu ca sao rồi? Cho con gặp huynh ấy đi!"

Vào phòng, nàng ta lao ta giường, nắm lấy vai Thẩm Tùng Hàn, nước mắt rơi lã chã.

"Biểu ca, huynh đừng dọa muội…"

"Phu nhân, chỉ còn cách xung hỉ thôi."

Trương ma ma  vừa khóc vừa nói.

Thẩm phu nhân lạnh lùng nhìn Kiều Uyển Nhi, sau một lúc trầm ngâm:

"Ngươi không phải cứ muốn gả cho hắn sao? Ta lập tức ta phủ ngươi hạ sính lễ, ngày mai gả qua đi."

Kiều Uyển Nhi mặt liền biến sắc, rút khăn lau nước mắt, chậm rãi đứng dậy.

"Di mẫu, ý người là sao? Lúc huynh ấy khỏe, người còn ngăn cản. Giờ huynh ấy bệnh nặng, người lại tính toán bắt con gả sang? Trên đời nào có chuyện lời lãi thế này?"

"Cho nên, ngươi chưa từng thật lòng với hắn. Không phải ta cản, mà là vì ngươi chưa từng yêu hắn hơn yêu tiền đồ của mình."

"Ta là nữ nhân, chẳng lẽ không được lo cho thân phận mình sao? Ta từng góa chồng, giờ lại gả qua – nếu hắn ch ết, ta sống sao nổi?"

"Câm miệng! Không được nguyền rủa hắn! Cút, sau này đừng bước vào Thẩm gia thêm bước nào nữa!"

Phu nhân tức đến run rẩy.

Kiều Uyển Nhi  hừ lạnh:

"Đi thì đi! Thẩm gia có gì ghê gớm? Chẳng qua là mấy đồng bạc thôi!"

Nói rồi xoay người bỏ đi.

Phu nhân ngồi sụp xuống, bàn tay lạnh buốt.

Ta quỳ xuống, nắm lấy tay bà:

"Phu nhân, con nguyện ý gả cho công tử."

16

Phu nhân ngẩn người nhìn ta, khẽ lắc đầu.

"Tiểu cô nương, không cần đâu. Nếu là tiểu thư kia, ta còn có thể chấp nhận, vì nàng ấy nợ con trai ta. Bốn năm trước, nàng rơi xuống hồ giữa mùa đông, khi ấy con trai ta vẫn chưa khỏi hẳn bệnh, vậy mà vẫn lao xuống cứu. Cũng vì vậy mà mắc phải căn bệnh hàn lâu năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!