Chương 7: Nguy kịch

13

Ta băm xong nhân bánh hoành thánh, Đại Chù (con chó vàng ta nuôi) cắn gấu quần ta, kéo ta về phía cây hải đường. ta trèo lên cây, quả nhiên nhìn thấy xe ngựa của Thẩm Tùng Hàn  không xa.

Thấy ta bất ngờ xuất hiện, hắn có chút kinh ngạc:

"Vừa hay ngang qua đây, còn đang phân vân có nên đến chào nàng một tiếng không."

Ta đáp lại:

"Ta cũng đang định tìm công tử. Theo ta, ta có người muốn công tử gặp mặt."

Dẫn hắn ra sau viện, nhìn thấy Diệp Tê Phong, Thẩm Tùng Hàn cười đến run cả vai:

"Ha ha ha... Diệp Tê Phong, ngươi cũng có ngày hôm nay à!"

"Cười cái gì mà cười! Mau cởi trói cho ta, ta nhịn đến sắp vỡ rồi đây này!"Diệp Tê Phong mặt mày nhăn nhó.

Ta làm cho. ta vừa tháo dây, hắn lập tức lao ra như mũi tên rời cung.

Sau khi nghe ta kể lại mọi chuyện, nụ cười của Thẩm Tùng Hàn càng rạng rỡ:

"Nhẫn Đông, vẫn là nàng lợi hại. Tên tiểu tử này, chắc chưa từng bị chơi một vố lớn như thế!"

"Ấy, ai mà ngờ nàng nhìn hiền lành thế lại biết dùng mê hương! Ta hoàn toàn không phòng bị."

Diệp Tê Phong  quay lại, còn cầm theo một cành hoa tường vi màu hồng:

"Nhẫn Đông, hoa tặng nàng, cảm ơn nàng cứu mạng!"

Hắn bẻ hoa ta trồng còn dám đem tặng ta? Quá tài rồi…

Ta không đưa tay nhận. Thẩm Tùng Hàn đá hắn một cái:

"Thằng nhãi, hoa cũng không phải muốn tặng là tặng được."

"Tùy ta, không liên quan đến ngươi!"

"Minh Đồ, là nàng ấy gi ết." Thẩm Tùng Hàn đột nhiên nói.

Diệp Tê Phong  run tay, bông hoa rơi xuống đất:

"Ghê thật đấy! Hắn võ công cao như thế, nàng làm sao hạ thủ?"

"Cũng như gi ế t heo thôi, nhắm đúng cổ mà đ â m." ta thản nhiên.

Diệp Tê Phong  che cổ, lui hai bước:

"Tuy dữ thật, nhưng cảm giác thật an toàn… Giang Nhẫn Đông, cho ta làm tiểu nhị đi, ta không cần tiền công!"

Từ đó, Diệp Tê Phong  cứ mặt dày ở lại không chịu đi.

Trên phố bắt đầu lan truyền tin phủ Trấn Viễn Tướng Quân mất cắp trang sức tặng thiếp thất, còn phát cả truy nã. Đúng như hắn nói, phủ tướng quân không dám công khai mất nhiều bạc, chỉ dám nói mất mấy món nữ trang.

Vài ngày sau, tin tức cũng lắng xuống.

Diệp Tê Phong làm việc siêng năng, tháo vát, cửa tiệm nhờ đó càng đông khách. Lại thêm hắn đẹp trai, mấy cô nương đến ăn không ít. Có cao thủ trấn giữ, ta cũng yên tâm.

Tất nhiên, đến cuối tháng ta vẫn tính lương cho hắn, còn gấp đôi giá thị trường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!