Chương 6: Thần trộm

Từ hôm đó, ta cố gắng tránh né Thẩm Tùng Hàn, ít khi ở riêng với hắn. Thời gian phần lớn ta dành cho việc đi cùng Triệu Nghiêm xem mặt bằng. Khi ở lại Trúc Khê Uyển, ta cũng chỉ nấu thuốc bổ, rồi nhờ bếp đưa lên thư phòng.

Chỉ có Chiêu Chiêu là vẫn quấn lấy ta không dứt, suốt ngày đòi ăn mấy món vặt ta làm.

12

Mùa xuân năm sau, bệnh tình của Thẩm Tùng Hàn dần chuyển biến tốt, sắc mặt hắn đã có phần hồng hào hơn trước. ta dạy bếp nấu dược thiện cho hắn, còn tự tay viết lại công thức thành tranh vẽ, tiện cho việc ghi nhớ, vì người trong bếp đều không biết chữ.

Ta thuê một cửa tiệm mặt phố ở phố Trường Ninh, gần ngay hiệu may Hoa Tưởng Dung. Mỗi tháng tiền thuê là ba mươi lượng bạc, có thêm một cái sân nhỏ ở phía sau để nghỉ ngơi. Việc sửa sang, sắm sửa dụng cụ tốn thêm khoảng hai ba mươi lượng nữa.

Ta sắp xếp lại sân nhỏ, trồng ít hoa cỏ, còn nuôi một con ch. ó vàng to khỏe để giữ nhà.

Quán ăn nhỏ ta đặt tên là Đào Nguyên Tiểu Trù, biển hiệu do chính tay Thẩm Tùng Hàn viết tặng.

Ngày khai trương, hắn đến tận nơi, còn dẫn theo mấy vị chưởng quầy danh tiếng đến giúp ta nâng thanh thế.

Quán chủ yếu bán hoành thánh thịt tươi, mì nước, cùng vài món đồ ăn kèm. Các món dưa muối thì miễn phí cho khách dùng khi ăn cơm.

Mới khai trương nên buôn bán chưa quá sôi động, nhưng cũng tàm tạm ổn.

Nửa tháng sau, khách quen dần nhiều hơn. Có vài nhà phú quý còn sai người ta mua dưa muối và đồ ăn kèm về nhà.

Ta tính sơ sơ, với lượng khách hiện tại, mỗi tháng có thể lời được khoảng mười lượng bạc.

Tối đó, khi ta đang chuẩn bị đóng cửa thì có một người áo đen vụt vào.

Hắn giật phăng mặt nạ da người, lộ ra một gương mặt trẻ trung tuấn tú. Cởi áo khoác ra nhét vào bếp lò dưới bệ bếp, rồi giật lấy khăn trong tay ta, bắt đầu lau bàn.

"Đừng la, giúp ta một tay."

Hắn thấp giọng nói.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, rồi cũng lấy thêm khăn, tiếp tục lau bàn bên cạnh.

Một nhóm người rầm rập chạy đến. Gã đầu lĩnh râu quai nón đạp cửa bước vào, gằn giọng hỏi:

"Cô nương, có thấy người này không? Đừng có giở trò, không thì cái đầu của cô khó giữ đấy!"

Gã đập một tờ họa hình lên bàn.

Chính là  mặt nạ lúc nãy hắn tháo ra.

"Chưa từng gặp. Ta và tiểu nhị ở đây thu dọn từ nãy đến giờ, không thấy ai khác." ta bình thản đáp.

Đợi người rời đi, ta tiếp tục lau bàn. Hắn cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ giúp đỡ.

Dọn dẹp xong, ta khóa cửa.

"Đa tạ cô nương cứu mạng."

Còn sớm để cảm ơn. ta nói xong, hắn lập tức ngã vật xuống đất.

Ta lôi hắn vào sân sau, trói thật chặt.

Khi hắn tỉnh lại, ta đang đứng bên cạnh băm nhân hoành thánh, tay d.a. o thớt lách cách.

Hắn nhìn ta, ánh mắt phức tạp.

"Cô gái này, cảnh giác cũng cao thật. Dám hạ mê hương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!