Chương 5: Môn đăng hộ đố

10

Ta xách hộp thức ăn nặng trĩu, cùng Thẩm Chiêu Chiêu sóng vai đi về phía thư phòng của Thẩm Tùng Hàn.

Vừa định giơ tay gõ cửa, thì mơ hồ nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng phụ nữ khóc thút thít.

Thẩm Chiêu Chiêu ra hiệu suỵt, kéo ta rón rén áp sát cửa sổ, nín thở lắng nghe động tĩnh bên trong.

"Biểu ca, chàng vẫn còn giận thiếp chuyện xưa sao? Phu quân thiếp đã mất ba năm, cha mẹ chồng cũng đã cho thiếp hồi môn trở về. Nay chúng ta rốt cuộc có thể ở bên nhau rồi. Chàng… thật sự không cần thiếp nữa ư?"

Giọng nữ dịu dàng thanh thoát, như tiếng oanh hót mềm mại.

"Uyển Nhi, giữa chúng ta kiếp này đã không thể. Ta chỉ là một thương nhân, sao sánh được với thế tử phủ hầu? Người theo lợi mà tránh hại, vốn là lẽ thường. Chuyện năm xưa, ta không trách nàng."

"Biểu ca, thiếp cũng bất đắc dĩ. Gia đình bắt thiếp thành thân, thiếp chỉ là nữ nhi yếu mềm, sao dám trái lời cha mẹ? Từ nhỏ thiếp với chàng thanh mai trúc mã, lòng thiếp chỉ có chàng thôi…"

"Uyển Nhi, đã bỏ lỡ là bỏ lỡ. Nàng đi đi."

Biểu ca…

"Tằng Thanh, tiễn khách."

"Kiều cô nương , mời."

Ta và Thẩm Chiêu Chiêu vội lùi lại vài bước, giả vờ như vừa đi ta.

Cửa thư phòng mở ra, một cô nương mỹ miều với đôi mắt hoe đỏ, mái tóc đen xõa dài, bước ra nhẹ nhàng như sen nở.

Nàng búi tóc kiểu song bình kế mà các tiểu thư Đại Diễm thường dùng, tóc cài trâm ngọc tinh xảo, dưới áo choàng trắng là lụa hồng ẩn hiện, cả người toát lên vẻ yêu kiều diễm lệ.

"Kiều Uyển Nhi, cô tìm đại ca ta làm gì? Năm xưa cô trèo cao gả vào phủ hầu, giờ thế tử c h ế t rồi lại nhớ đến đại ca ta…", Thẩm Chiêu Chiêu hếch cằm, đôi môi nhỏ lách chách không ngừng.

Kiều Uyển Nhi ngước đôi mắt như hươu ngấn nước nhìn nàng, rồi liếc sang ta một cái.

"Biểu muội nói chuyện cũng thật khó nghe. Cô nương này là…?"

"Đây là đại tẩu tương lai của ta, người trong lòng của đại ca."

Ta không ngờ Thẩm Chiêu Chiêu lại nói vậy, vừa định giải thích thì nàng đã đẩy ta vào thư phòng.

"Đại tẩu, mau vào đi, thuốc bổ tẩu nấu cho đại ca nguội mất rồi." Thẩm Chiêu Chiêu nháy mắt tinh quái với ta.

"Thì ra là vậy… chẳng trách, thì ra là lòng người đã đổi."

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ta và Kiều Uyển Nhi nhìn nhau, thấy rõ trong mắt nàng là oán giận và không cam lòng.

"Giỏi thật, quay sang đổ lỗi cho người khác. Bản thân đi lấy chồng trước, giờ lại trách đại ca ta thay lòng. Nếu còn chút tự trọng, đừng đến đây nữa."

Tiếng tranh cãi ngoài cửa dần xa, trong phòng chỉ còn lại ta và Thẩm Tùng Hàn, không khí thoáng chút lúng túng.

Chàng không nói gì, chỉ ngước nhìn ta, ánh mắt ôn nhu. Ta yên tâm hơn, đặt hộp thức ăn xuống, lấy chén canh nóng bốc khói đưa cho chàng.

"Đại công tử, ta đã hỏi đại phu trong phủ, cũng mời người xem qua phương thuốc. Canh hổ nhũ khuẩn này bổ phổi, tốt cho sức khỏe của người, mau uống khi còn nóng."

"Trời lạnh thế này, canh nhìn màu sắc thế kia, chắc nàng hầm ít nhất nửa ngày. Vất vả cho nàng rồi." Thẩm Tùng Hàn nhận lấy chén, thổi nhẹ, uống một hơi cạn sạch.

"Nhẫn Đông thật có tay nghề."

Chàng khen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!