Chỉ là, vừa lên bờ chưa bao xa, chàng đã sốt cao ngất lịm.
Ta tiếc lắm, nhưng đành vứt hết quần áo nặng nề, chỉ lấy áo hồ cừu khoác lên người chàng, rồi cõng chàng lên, bước đi giữa ánh trăng hoang vu lạnh lẽo.
Áo hồ cừu phủ lấy cả hai, chắn đi cái rét đêm khuya.
Đi một lúc, trán ta toát mồ hôi.
"Nhẫn Đông, thả ta xuống. Cầm tín vật đi tìm người của cửa hàng đến đón ta."
"Không được! Công tử bệnh nặng thế này, lỡ có dã thú, hậu quả khó lường. Hơn nữa, công tử không sợ ta lấy tín vật, trốn mất sao?"
Ta tin nàng.
"Công tử với ta có ơn lớn, dù ch; ết ta cũng phải giữ mạng cho người."
"Công tử đừng lo, ta có sức mà. Mấy năm qua làm dưa muối, cứ ba hôm lại phải đi cả chục dặm ra trấn bán. Vác cả mấy chục cân, ta còn đi như bay."
^^
Công tử… công tử?
Sau khi tỉnh lại chốc lát, Thẩm Tùng Hàn lại lịm đi.
May thay, đoạn đường này không có rừng rậm, cũng chẳng gặp dã thú.
06
Ta loạng choạng suốt quãng đường, người lấm lem bùn đất, đi gần hai canh giờ, cuối cùng vào lúc canh năm thì ta đến được trấn Phù Hoa, vừa vặn lúc cổng thành mở.
Tìm được y quán, đặt Thẩm Tùng Hàn xuống, tay chân ta run rẩy không ngừng, đến chén trà nóng tiểu đồng đưa cũng cầm không nổi.
Lão đại phu bắt mạch, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt trầm trọng như núi.
"Chứng bệnh lâu năm, bệnh tình nguy hiểm, may mà đưa ta kịp thời. Ta kê đơn thuốc, bảo tiểu đồng sắc thuốc cho cậu ta uống. Cô nương quá mệt, hãy nghỉ ngơi trước đi."
Ta ngủ một mạch đến tận hoàng hôn.
Lúc tỉnh lại, Thẩm Tùng Hàn đang ngồi trên ghế thấp bên giường, chống cằm nhìn ta, sắc mặt đã tốt hơn nhiều.
ta muốn ngồi dậy, chỉ hơi cử động đã thấy toàn thân đau nhức vô cùng.
Chàng kê thêm gối sau lưng đỡ ta ngồi dậy, rồi đi ra ngoài bưng vào một bát cháo thịt nạc.
"Đói rồi chứ? Ăn chút gì đi."
Ta đưa tay định nhận bát cháo, nhưng chàng không có ý định đưa cho ta.
Chàng ngồi xuống mép giường, cầm thìa múc cháo, đưa lên miệng ta.
"Ăn đi. Nàng mệt quá rồi, nghỉ ngơi cho tốt."
Ta cũng không từ chối nữa, cứ thế đón từng thìa cháo từ tay chàng, rất nhanh đã ăn xong.
"Công tử đã hạ sốt chưa?"
"Hạ rồi. Chỉ lo nàng đã cõng ta đi xa như thế, sợ sẽ bị gì đó."
"Công tử đừng lo, nô… tì quen làm việc nặng, chuyện này không đáng gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!