Mới đầu cả nhà còn nói cười rôm rả, càng về sau, Chiêu Chiêu cầm đầu, lại khóc rưng rức cả đám.
Chiêu Chiêu đỏ bừng hai má, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.
"Ca ca không biết, tẩu tẩu đã chịu đựng bao nhiêu khổ sở.
Người cho tẩu hưu thư, tẩu vốn có thể rời đi thanh thản.
Vậy mà tẩu lại quay về, dọn dẹp mớ rối ren của nhà ta.
Ngoại tổ gia dung túng con cháu vu khống mẫu thân, đánh đập A Diễn, bắt muội đứng dầm mưa học quy củ,
Là tẩu tẩu đưa muội và ca về, bảo rằng dù khổ thế nào cũng không được sống cúi đầu nhìn sắc mặt kẻ khác.
Khi ấy mẫu thân trọng bệnh, bọn muội tuổi nhỏ sức yếu, nếu không có tẩu kịp thời ra tay, chỉ e… người đã…Ban ngày tẩu đến Quân Hữu Lai nấu ăn, tay mỏi không nâng nổi,
Đêm về lại thức khuya khâu vá đồ cho huynh.
Tẩu sợ bị dòm ngó, lớp vải ngoài dùng loại bình thường,
Nhưng bên trong toàn là bông gấm hảo hạng.
Tẩu lật tung sách dạy nấu ăn, thức trắng mấy đêm để nghĩ món mới.
Thường xuyên thiếp đi bên bàn viết, chưa ngủ trên giường được mấy lần…
"Chiêu Chiêu vừa nói vừa rơi lệ."Chiêu Chiêu, thôi đi, mọi chuyện qua rồi mà.
"Ta lau nước mắt, nhẹ kéo tay nàng."Không, tẩu tẩu, muội phải nói. Nếu không nói, trong lòng nghẹn không chịu nổi.
Khi ấy không viện nào chịu nhận A Diễn,
Tẩu tẩu bèn mỗi ngày mang cơm đến năn nỉ viện trưởng,
Gõ cửa suốt hai tháng trời mới xin được suất vào Lộc Lâm thư viện danh tiếng nhất kinh thành.Vì cứu huynh, tẩu còn ở lại Đông cung bảy tháng liền.
Sợ huynh lo, nên tự làm vài món đồ,
Rồi sai muội cách ngày đem đến ngục cho huynh.
Tẩu bán luôn chiếc vòng mẫu thân từng cho,
Giao hết số tiền còn lại cho muội,
Nói rằng… nếu chẳng may không trở về,
Số bạc đó cũng đủ nuôi sống muội và A Diễn nhiều năm sau này…
"Chiêu Chiêu nghẹn ngào úp mặt lên bàn khóc nức nở."A ca, sau này nếu huynh dám phụ tẩu, muội sẽ nuôi tẩu cả đời.
"A Diễn nãy giờ im lặng uống rượu, cuối cùng đỏ mắt lên tiếng."Hàn nhi, có được Nhẫn Đông là phúc phận lớn nhất của nhà ta.
Sau này hai đứa hãy sống thật tốt, sớm cho ta bế tôn tử.
"Thẩm phu nhân tóc bạc rưng rưng, nắm tay ta đặt vào tay Thẩm Tùng Hàn. Đêm ấy, ta và chàng nằm bên nhau, không cởi áo. Chàng liên tục hôn lên trán ta, dịu dàng vuốt ve những vết chai, vết bỏng trên tay ta."Dù Chiêu Chiêu không nói, ta cũng biết nàng đã chịu nhiều vất vả.
Nhìn đôi tay này là biết rồi.Chuyện đã qua, nhờ có hy vọng trong lòng, nên ta chưa từng thấy khổ.
Chiếc vòng mẫu thân cho, ta đã chuộc lại rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!