Chương 14: Thái tử phi.

Hôm sau, ta đến Quân Hữu Lai – tửu lâu lớn nhất kinh thành. Nơi ấy nổi danh khắp kinh đô, ngày nào cũng tấp nập quan lại quý nhân.

Năm xưa, khi cùng Triệu Nghiêm đi xem mặt bằng, hắn từng kể cho ta nghe về chủ nhân của nơi này – Hà Lăng Phong – người từng đến thăm Thẩm Tùng Hàn khi chàng bệnh nặng.

Ta và y cũng từng gặp nhau một lần.

Ta bày rõ ngọn ngành, Hà Lăng Phong không nói nhiều, đẩy qua một xấp ngân phiếu.

"Phu nhân, nếu khó khăn, cứ cầm tiền của ta. Năm ấy tửu lâu này bị đối thủ gài bẫy, là nhờ Tùng Hàn ra tay cứu giúp mới trụ được đến hôm nay."

"Ân nghĩa là ân nghĩa, việc làm ăn là việc làm ăn. Ta ta không phải để xin giúp, mà là để làm việc."

Ta nói rõ ý định, hắn sảng khoái đồng ý, cho phép ta vào hậu trù (bếp chính).

Lương tháng hắn trả ta là mười lăm lượng bạc – không hề ít.

Ta không khiến hắn thất vọng. Khi rảnh rỗi, ta luôn mày mò thử nghiệm món mới.

Tỷ như: canh ngân ngư tuyết nguyệt nấu từ cá lư, ngân nhĩ và bách hợp; cuốn kim ngọc phong bằng đậu phụ khô, thịt gà xé và nấm kim châm...

Mỗi ngũ (5 ngày), Quân Hữu Lai lại có sáu món mới.

Chỉ sau hai tháng, danh tiếng nổi như cồn, khách quý chen nhau tới thưởng thức.

Ban đầu, bếp trưởng Tào không coi trọng thân nữ như ta, nhưng thấy ta nghiêm túc học hỏi, món nào cũng mời y nếm thử, lại luôn biết nghe góp ý sửa đổi, y dần đổi thái độ, trở nên hòa nhã.

Đến tháng ba, vào một buổi trưa xuân ấm áp, người ta chờ đợi cuối cùng đã xuất hiện.

Việc này là cơ hội cũng là nguy cơ. Ta không biết mình có thành công hay không, nhưng lúc này – chỉ có thể đánh cược tất cả.

29

Ta đến lại ngục bộ, mang theo ít món ăn thanh đạm dưỡng tỳ vị cho Thẩm Tùng Hàn.

Từ lần cuối gặp gỡ không vui, ta vẫn thường sai ngục tốt chuyển cho chàng áo bông, đệm lót, chăn gối… đều do chính tay ta khâu vá, nhưng chưa một lần gặp mặt. Cứ cách ba hôm năm ngày, ta lại đưa đồ, không nói gì, cũng chẳng yêu cầu hồi âm.

Khi ta bước vào, Thẩm Tùng Hàn đang ngồi ngay ngắn trước án, cầm bút viết gì đó.

Trông thấy ta, ánh mắt chàng sáng lên, không giấu nổi niềm vui.

"Ta tự quyết, đón mẫu thân cùng Tùng Diễn, Chiêu Chiêu từ nhà ngoại trở về. Mẫu thân tuy gầy yếu, nhưng đã đỡ hơn nhiều, chỉ là vẫn hay lén lau nước mắt.

Tùng Diễn đã trở lại học đường, rất siêng năng, thường thắp đèn học đến khuya. Chàng yên tâm, ta đã dò hỏi kỹ càng, theo luật triều ta, sau này nó vẫn có thể thi khoa cử.

Chiêu Chiêu thì theo ta học bếp núc, nay cũng nấu nướng được kha khá. Canh sơn dược hầm gà này là do nó tự tay làm, chàng nếm thử xem?

"Sợ chàng lại nói lời chia ly, ta bèn chẳng cho chàng cơ hội mở miệng, chỉ một mực lải nhải kể lể. Ta bưng bát canh đưa cho chàng, chàng cúi đầu, múc từng thìa chậm rãi ăn."Con bé đó xưa nay bướng bỉnh như tiểu tử, chẳng ngờ tay nghề lại khá tốt.

"Chàng khẽ cười, ánh mắt sáng lấp lánh."Nương tử, khổ cho nàng rồi.

"Chàng đặt bát xuống, nắm lấy tay ta, lại vén nhẹ tay áo."Lại thêm vết bỏng…

"Chàng vuốt nhẹ cánh tay đầy sẹo của ta, mắt đỏ hoe."Chàng cuối cùng cũng chịu nhận rồi.

"Nỗi uất nghẹn trong lòng ta như trào dâng, ta dựa vào n.g.ự. c chàng, ôm lấy thân thể đã gầy gò hốc hác kia."Nhẫn Đông, ta… chẳng còn gì cả.

Mang theo danh ô nhục, nàng còn nguyện theo ta không?Chàng còn nhớ không? Ngày xưa ta tay trắng, bị bán vào thanh lâu, chính chàng đưa ta lên xe, cho ta cơm áo, vì cứu ta mà không ngại ôm hung đồ nhảy xuống sông. Lúc ta mở quán, chàng sai người đến hậu thuẫn.

Khi ta rời Trúc Khê Uyển, chàng nhẫn nại ngâm mình trong nước lạnh suốt đêm để đánh lạc hướng thị vệ, lại trao ta đủ bạc sống cả đời… Chàng nói xem, ta làm sao bỏ được người như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!