Chương 12: Hãy quên ta đi

Chàng quay lại, ôm vai ta, khó nhọc nói:

"Nhẫn Đông, nàng có biết"chu di cửu tộc

"là tội gì không? Lòng vua khó lường, triều đình hiện loạn, dù có người muốn cứu ta, cũng khó giữ toàn thây. Trong Tam phòng, có thể cứu được… chỉ còn mình nàng thôi."

Dứt lời, chàng lấy ra một tờ giấy, đặt vào tay ta.

"Trước đó, ta đã đến nha môn làm thủ tục. Giờ nàng không còn là phu nhân nhà họ Thẩm nữa."

Ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy hòa ly, nước mắt trào mi.

"Thẩm Tùng Hàn, chàng sao có thể thay thiếp quyết định mọi chuyện?"

Chàng ôm chặt lấy ta, cằm tì lên mái tóc ta, như muốn hòa tan thân ảnh vào m á u thịt.

"Nhẫn Đông, …xin lỗi nàng. Từ lúc nàng bước vào cửa, chưa một ngày được an yên. Ta nợ nàng quá nhiều… Nguyện… kiếp sau, ta lại được làm trượng phu của nàng."

Ta còn đang nghĩ lời phản bác, thì đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ.

"Trong hương kia… chàng bỏ gì vào?" Ta siết lấy vạt áo chàng.

Chàng nhẹ nhàng bế ta lên giường, hôn nhẹ lên trán ta.

"Ngủ đi, Nhẫn Đông. Tỉnh dậy rồi… tất cả sẽ trôi qua thôi."

24

Khi tỉnh lại, ta đang nằm trong xe ngựa chao đảo.

Diệp Tê Phong ngồi bên, tay ôm trường kiếm, sắc mặt nghiêm trọng.

"Diệp huynh, đây là đâu?"

Quý Châu.

Ta đã ngủ bao lâu?

Ba ngày.

Còn chàng ấy?

Hắn đặt kiếm xuống, cúi mắt.

"Lúc ta rời đi, huynh ấy vẫn bình an. Nàng yên tâm, nhiều người chịu ân tình của huynh ấy, sẽ không làm ngơ."

Vậy thì tốt.

Hắn rút từ trong n.g.ự. c ra một túi gấm, đưa cho ta.

"Trong này là ngân phiếu, và bạc riêng của huynh ấy. Chưa từng ghi sổ Thẩm gia, không sợ bị truy xét."

Ta lật xem, hơn ngàn lượng – đủ để sống cả đời.

Với tính chàng, hẳn số còn lại sẽ dùng để lo liệu cho gia nhân. Phần ta cầm, là tất cả những gì chàng có thể để lại.

Ta không khóc cũng không quậy, chỉ lặng lẽ ăn, ngủ.

Đến Quý Châu, Diệp Tê Phong thuê một căn viện nhỏ nơi thôn vắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!