Chương 10: Có chút...ngọt ngào

Ta chưa chợp mắt suốt bao ngày đêm, kiệt sức đến mức thiếp đi, gối đầu lên n.g.ự. c chàng ngủ say.

Mơ màng, ta cảm nhận được một bàn tay xoa nhẹ lên đầu mình.

Ta bừng tỉnh, bật dậy, hét lên: Thẩm công tử!

Nến long phụng trên bàn đã cháy quá nửa, bên ngoài vẫn là màn đêm thăm thẳm.

Anh nghiêng mặt đi, ho kịch liệt một trận.

"Nhẫn Đông… mau… mặc quần áo vào! Sao lại làm vậy? Là … thành thân lấy may cho ta sao? Có phải mẫu thân ép buộc không?"

Thấy chàng tỉnh lại, ta mừng như điên, vội vỗ lưng giúp anh dễ thở.

"Không ai ép cả, là ta tự nguyện. Ta muốn cưới người. Người tỉnh lại là tốt rồi."

"Nhẫn Đông, ta… là kẻ sắp ch/ết, sao có thể kéo lùi tương lai của nàng?"

"Công tử, chúng ta đã thành thân. Đãi khách xong, hôn thư cũng đã nộp lên quan."

"Ta sẽ viết… hưu thư cho nàng. Ta …không chấp nhận cuộc hôn nhân này."

Chàng  gượng chống tay định ngồi dậy.

Ta gằn giọng:

"Công tử, nhìn ta đi!"

Người  vẫn ngoảnh mặt, không muốn đối diện.

Tức giận dâng lên, ta chẳng buồn nhiều lời nữa. Ta quấn chăn, xoay người cưỡi lên người chàng, cúi xuống, hôn chàng không chút do dự.

19

Chàng cố giãy ra, nhưng sức yếu, không bằng ta, chẳng mấy chốc đã chịu thua.

Ánh nến chập chờn, vị đắng thuốc đông y vẫn còn quanh miệng.

Một lúc sau, thấy chàng gần như không thở nổi, ta mới thả ra.

"Công tử, chấp nhận đi thôi. Trước thì ta đã từng ôm người, giờ cũng đã hôn rồi." ta cười, l.i.ế. m môi nhìn chàng.

Chàng kéo lại áo ngủ bị xộc xệch, khuôn mặt tái nhợt cũng ửng đỏ.

"Nhẫn Đông… sao nàng cứ cố chấp như vậy? Sao phải dấn thân vào vòng xoáy này? Nàng nên lấy một người mình yêu, sống cuộc đời yên bình. Nhà ta nhìn bề ngoài thịnh vượng, bên trong lại đầy sóng gió…"

"Người chính là người ta yêu. Trước ta không dám nói, giờ ta dám. Nếu không có người, ta đã ch/ết từ ngày bị bán vào kỹ viện. Ta không sợ tương lai mù mịt, chỉ sợ tương lai không có người."

Nếu người không gặp nạn, những lời này có lẽ ta cả đời cũng không nói ra được.

Nhưng hôm nay, chẳng còn gì phải giấu nữa.

"Công tử, thừa nhận rằng người có ta trong lòng, khó đến vậy sao? Từ ngày ta dọn ra mở quán, xe ngựa của người hay dừng gần hẻm nhỏ, nhiều lần lắm rồi. Người bận bịu thế cơ mà, chắc không phải đi ngắm cảnh đâu nhỉ?"

Làm sao nàng biết?

"Đại Chùy quen mùi người. Mỗi lần người tới, nó lại kéo ta bắt trèo lên cây mà xem."

Thẩm Tùng Hàn im lặng hồi lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!