1
Năm Thịnh Xương thứ ba mươi ba, hôm bị phụ thân bán vào kỹ viện, tuyết rơi trắng trời.
Ta cắn răng, liều mình lao thẳng vào chiếc xe ngựa lộng lẫy đang lăn bánh giữa đường lớn.
"Công tử, không xong rồi! Xe ngựa đụng người rồi!" — tiếng kinh hô vang lên giữa gió tuyết, kèm theo là âm thanh gấp gáp của một thiếu niên.
Ta ngã lăn trên tuyết lạnh, cơn đau nhức và cái lạnh thấu xương ập đến cùng lúc. Một chiếc giày cũng văng ra xa. Đói, lạnh và đau — ta không biết cái nào khiến bản thân khốn khổ hơn.
"Có người ch; ết rồi! Các ngươi đụng ch; ết con gái ta rồi, mau bồi thường!"
Giọng gào thét khàn đặc như mảnh sắt rỉ sét của phụ thân ta vang lên đầy chát chúa.
"Cô nương… khụ… còn cử động được không? Ta đưa nàng đến y quán."
Giọng nói ôn hòa như ngọc, dịu dàng mà ấm áp, không giống một kẻ sống giữa mùa đông giá buốt.
Một chiếc áo hồ cừu dày dặn đột ngột phủ lên người, ấm áp đến lạ thường. Ngay sau đó, thân thể ta bị nhấc bổng lên.
"Thiếu gia, lạnh lắm, người mà nhiễm hàn thì…"
Không sao.
Khi đầu óc đỡ choáng váng, ta hé mắt nhìn lên, liền chạm phải gương mặt tuấn mỹ vô song, làn da trắng nhợt như giấy, nhưng thần thái ôn hòa như trăng thu.
Chàng độ chừng hai mươi, bạch y như tuyết, tóc đen dài rủ, chẳng khác nào tiên nhân thoát tục.
Hương trầm từ lò sưởi trong xe phảng phất, xen lẫn với mùi dược thảo nhàn nhạt.
Chàng đặt ta nằm xuống lớp nệm gấm mềm mại, cúi đầu nói nhỏ bên tai:
"Vì sao lại cố tình làm vậy? Nàng có biết, nếu sơ sẩy một chút là mất mạng rồi không?"
"Đánh cược thôi, có khi còn sống được. Công tử, xin người thu nhận ta. Ta biết chữ, nấu được dược thiện, có thể giúp người điều dưỡng thân thể."
Ta bấu lấy tay áo chàng, thấp giọng cầu xin.
Chàng thoáng hiện vẻ thương xót trong mắt, rồi gật đầu, vén rèm xe, gió lạnh lùa vào.
"Cô nương này, ta mua rồi."
Một bao bạc nặng được ném ra ngoài, khiến phụ thân ta loạng choạng ngã lăn trên tuyết.
"Ôi chao… năm mươi lượng bạc! Nhiều hơn cả kỹ viện Cẩm Hương trả. Tạ ơn gia gia!"
"Giang lão đại, bán cô nương tốt thế này đi, sau này ngươi hối cũng không kịp đâu!"
Đám người xung quanh xì xào.
"Ta nuôi nó lớn, giờ là lúc nó báo đáp! Huống chi, làm nha hoàn cho người giàu chẳng phải hưởng phúc sao?"
"Gia, con bé này rất khỏe, nếu không nghe lời, cứ việc đánh!"
Vị công tử trong xe hơi cau mày, mặt phủ lớp sương lạnh.
Chàng lại ném thêm một bao bạc nữa, lần này mạnh đến nỗi phụ thân ta ngã sấp mặt vào bùn tuyết.
"Tạ… tạ gia gia ban thưởng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!