11
Phụ thân quả nhiên phái người canh gác bên ngoài viện của ta.
Nhưng ta biết trèo tường.
Trời dần tối, ta lặng lẽ trèo tường ra ngoài, thậm chí không mang theo đèn lồng, lần mò trong bóng tối đến viện của Giang Huyền.
Cửa viện không khóa, ta nhẹ nhàng đẩy cửa, tiếng kẽo kẹt khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Người đàn ông cao lớn, vững chãi như cây tùng xanh đứng ngay cửa, nghe tiếng liền khẽ nhấc mi mắt, bình thản nhìn ta.
Biểu muội.
Ta nhanh chân bước tới, nắm lấy ống tay áo của hắn, có chút khó khăn để mở lời cho chuyện sắp xảy ra.
Biểu ca, chúng ta…
Giang Huyền gật đầu:
Ừ, ta biết.
Hắn dẫn ta vào phòng.
Trong phòng chỉ thắp một cây nến, ánh sáng lờ mờ, mờ ảo.
Ánh nến chiếu lên khuôn mặt Giang Huyền, biểu cảm của hắn thật khó đoán, đôi mắt dường như đang kiềm nén một loại cảm xúc nào đó.
Biết mình đang nhờ cậy vào hắn, ta chủ động cởi áo khoác ngoài, vòng tay qua eo hắn, tháo thắt lưng cho hắn.
Đường nét cơ n.g.ự. c của hắn thật trôi chảy, hoàn mỹ. Ta hơi đỏ mặt, cúi đầu xuống, ngón tay vô tình lướt qua vùng bụng dưới săn chắc của hắn.
"Biểu ca giữ dáng thật tốt, thường xuyên luyện võ sao?"
Giang Huyền khẽ nhúc nhích yết hầu, đáp lại bằng giọng khàn khàn:
Ừ.
Hắn bế ta lên giường, bắt đầu giải độc cho ta.
Khác với Phí Dạ Huyền, người luôn bạo liệt và khiến ta kiệt sức, Giang Huyền lại rất nhẹ nhàng, luôn quan tâm đến cảm giác của ta.
Ta nhận ra, mình thích kiểu người sạch sẽ, ôn nhu như hắn hơn.
Nghĩ vậy, quá trình giải độc nhanh chóng kết thúc.
Nhìn lên tấm rèm trên đầu, ta ngạc nhiên chớp chớp mắt.
"Giang Huyền biểu ca, xong rồi sao?"
Giang Huyền đã mặc xong quần áo, mặt không đổi sắc đáp:
Ừ.
Không thể nào… thời gian ngắn vậy sao…
Ta im lặng, đứng dậy mặc lại y phục.
Thôi vậy, giải được độc là được, không thể để chuyện này thành thói quen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!