Lương mẫu cũng trở thành một vị tướng quân không còn binh, không thể làm gì nổi nữa.
Thế là, mọi chuyện bình yên trôi qua vài tháng.
Khi kỳ thi mùa thu kết thúc, Lương Bách Thiện dẫn theo Tâm Ngọc về Lộc Tuyền hương.
Lương Văn Tú thay Mộng Ngư bất bình, còn Lương mẫu thì vui mừng khôn xiết, hết lời khen ngợi con trai có bản lĩnh.
Lương Bách Thiện cũng cảm thấy áy náy, mới cưới được nửa năm mà đã dẫn một nữ nhân khác về, đúng là đánh vào mặt Mộng Ngư.
Nhưng Tâm Ngọc yếu ớt mong manh, khiến hắn không thể buông bỏ.
May thay, Mộng Ngư hiền đức, không những không giận, mà còn đề nghị Lương Bách Thiện nạp Tâm Ngọc làm thiếp:
"Thiếp từ nhỏ thể chất yếu ớt, thêm một người chăm sóc tướng công cũng là điều tốt."
Thế nhưng từ đó, mỗi lần Lương Bách Thiện muốn vào phòng Mộng Ngư, đều bị Tâm Ngọc níu giữ.
Lương mẫu cười nhạo Mộng Ngư phải chịu cảnh phòng không gối chiếc, nhưng nàng lại mua thuốc quý để điều dưỡng sức khỏe cho Tâm Ngọc.
Cuối cùng, trong tiếng pháo giao thừa, Tâm Ngọc nôn mửa dữ dội, phát hiện đã mang thai được ba tháng.
Tất cả mọi người đều vui mừng vì tin này, chỉ riêng Tâm Ngọc cúi đầu, không ai nhìn thấu nàng đang nghĩ gì.
Mộng Ngư thu tất cả vào mắt, nàng biết rõ, con người là thứ dễ thay đổi nhất.
Giờ đây, Lương Bách Thiện đã đỗ tú tài, thân phận phu nhân của hắn liền trở thành miếng mồi ngon trong mắt kẻ khác.
Tâm Ngọc muốn trở thành chính thất của Lương Bách Thiện, vậy nàng ta sẽ làm gì đây?
Chẳng bao lâu sau, Mộng Ngư đã biết câu trả lời.
Tiểu Vụ mắt đỏ hoe nói:
"Nàng… nàng ta muốn hạ độc tiểu thư! Nô tỳ nghe ngóng được, gần đây nàng ta đang tìm cách mua thạch tín!"
Tiểu Vụ không hiểu nổi, bệnh tình của Tâm Ngọc trước đây do tiểu thư hết lòng chữa trị. Một người từng coi thường sống chết, biết báo ân, sao lại trở thành bộ dạng này?
Mộng Ngư vỗ vai nàng:
"Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong. Đó là lẽ thường tình."
Thiên Phàm hỏi:
"Tiểu thư định xử lý thế nào?"
Mộng Ngư đáp:
"Hãy mời Tâm Ngọc đến gặp ta."
08
Mộng Ngư không nhắc nửa lời về chuyện thạch tín, chỉ hờ hững hỏi:
"Nghe nói cô muốn mua một chiếc xe ngựa?"
Tâm Ngọc đỡ lấy eo, bình thản đáp:
"Cô nương thật là thính tai… Ta muốn mua xe ngựa vì ta định rời khỏi Lương Bách Thiện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!