Chương 16: (Vô Đề)

Bà tự thấy mình lần này đã tìm được cho con gái một tương lai tốt đẹp, thế nên mọi áy náy hay hổ thẹn với Mộng Ngư trước đây cũng tan biến.  

Suy cho cùng, bà trước hết là thê tử của đại nhân nhà họ Cố, con dâu của dòng họ Cố, rồi mới là mẹ của Mộng Ngư.  

Vì tiền đồ của Cố đại nhân và sự tiếp nối của dòng họ Cố, hy sinh Mộng Ngư không phải việc sai trái.  

Không chỉ bà nghĩ vậy, mà mọi người xung quanh đều đối xử với con gái theo cách ấy.  

Mộng Ngư nhớ đến con mèo tam thể mà nàng từng nuôi khi còn nhỏ.  

Sau khi làm mẹ, mèo tam thể bỏ lại vinh hoa phú quý mà Mộng Ngư dành cho nó, ngậm con bỏ chạy.  

Mộng Ngư nghĩ, đời này sống đủ rồi, kiếp sau làm một con mèo cũng được.  

Rất nhanh sau đó, Cố phu nhân lại đẩy nàng vào kiệu nhỏ, theo đường hẻm, qua cổng sau, mang nàng vào Quốc Công phủ.  

Lần này khác với khi vào La phủ, nàng không phải khách. Từ giây phút bước chân vào nhà họ Thẩm, nàng đã là thiếp của Thẩm Đình Thư.  

Thẩm Đình Thư đã từng có chính thê, nhưng người này sức khỏe yếu, chỉ hai năm sau khi cưới đã qua đời.  

Kiếp trước, Thẩm Đình Thư nói với Mộng Ngư rằng hắn không có thê tử, nàng dù là thiếp nhưng chỉ cần cả đời này hắn không cưới ai khác, thì hai người chính là uyên ương cùng sánh bước.  

Mộng Ngư đã tin.  

Về sau nàng tự trách, đời người phụ nữ ít nhiều đều có lúc hồ đồ vì tình cảm nam nữ. Nhưng có người may mắn, kịp rút lui an toàn, còn nàng thì không, cái giá của cơn mê muội ấy lại đau đớn vô cùng.  

Kiệu vừa hạ xuống đất, rèm kiệu bị một bàn tay với những khớp xương rõ ràng vén lên.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Là Thẩm Đình Thư.  

Hắn hỏi:  

"Sao nàng không đến hẹn? Ta đã chờ nàng ở Túy Tiên Lầu suốt một ngày. Người ta đều cười ta si tình, chờ đợi một người vốn sẽ không tới."  

Lời này thật nực cười.

Chỉ một lần gặp gỡ, làm gì có tình cảm sâu đậm đến thế?  

Mộng Ngư chăm chú nhìn khuôn mặt ấy. Kiếm mi, mắt sáng, tự tin, ngạo nghễ, đúng là có đủ để lừa người.  

Không muốn.  

"Ta còn tưởng nàng sẽ chối, nói rằng chúng ta vốn không hẹn."  

Không buồn chối.  

Mộng Ngư bước ra khỏi kiệu, lời ít mà lạnh lùng như băng giá.  

Ánh mắt Thẩm Đình Thư nhìn nàng càng thêm hài lòng, nhưng lại nói:  

"Nàng quả thật không phải một cô nương dễ mến."  

Mộng Ngư thở dài:  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!