Khi Lục Nam Châu hái rau về thì thấy Diệp Nhiên nhìn chằm chằm nồi canh bắp ngô hầm xương với vẻ rất vui.
Lục Nam Châu, Diệp Nhiên quay đầu lại, trong mắt như chứa đựng ánh sáng, Có canh này! !
Sao cứ làm như chưa bao giờ thấy canh vậy? Lục Nam Châu ngó lơ chỗ khác, mạnh miệng nói: Nấu đại thôi. Có gì vui đâu chứ?
Anh mất tự nhiên đuổi người:
"Trong bếp chật lắm, ra ngoài chờ đi."
Diệp Nhiên nghe lời ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại quay vào tủi thân nói:
"Em kết bạn Wechat với anh rồi mà anh chưa chịu đồng ý nữa."
Lục Nam Châu đang xào rau dừng tay lại
--- Hôm qua anh cho Diệp Nhiên số điện thoại, thế là cậu tiện tay kết bạn với anh trên Wechat.
Anh nhìn chằm chằm hai chữ Nhiên Nhiên đột ngột xuất hiện, im lặng hơn nửa ngày rồi tắt điện thoại, vờ như chưa thấy gì.
Không cần thiết, anh nghĩ đã đổi số thì cũng chẳng cần quen lại nữa.
Đồ ăn trong nồi sôi ục ục, Lục Nam Châu đảo mấy lần rồi nói:
"Có việc gì cứ gọi điện thoại là được rồi."
Diệp Nhiên:
"Cước điện thoại đắt lắm. Không có tiền."
Lục Nam Châu hời hợt nói,
"Thế thì ít gọi lại đi. Đừng có hở chút lại gọi."
Diệp Nhiên rũ mắt ừ khẽ một tiếng rồi lại đi ra.
Lục Nam Châu trút rau suýt xào khét ra khỏi nồi, đang định xem canh hầm chín chưa thì chợt nghe điện thoại reo.
Anh quay đầu nhìn, thái dương lập tức nhảy lên.
Anh cầm điện thoại ra khỏi bếp nhìn Diệp Nhiên ngồi trên ghế salon,
"Đang ở đây mà gọi điện làm gì?"
Diệp Nhiên áp điện thoại vào tai nói với vẻ vô tội:
"Thì anh nói có việc gì cứ gọi điện mà."
Lục Nam Châu: ! !
Được rồi, Lục Nam Châu nén giận hỏi, Chuyện gì?
Diệp Nhiên: Em đói quá.
Lục Nam Châu cúp máy quay vào bếp,
"Thế thì ngoan ngoãn đợi ăn cơm đi."
Nhưng anh vào bếp chưa đầy một lát thì điện thoại lại reo lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!