Lục Nam Châu trợn mắt không thể tin nổi, lắp bắp nói:
"Hôn, hôn gì mà hôn? Chúng ta chia tay rồi!"
Đó là anh nói, Diệp Nhiên buồn buồn,
"Chứ em đã đồng ý đâu."
Lục Nam Châu nhìn đôi môi mấp máy trước mắt rồi ép mình nhìn đi chỗ khác,
"Mặc kệ cậu có đồng ý hay không, chia là chia."
Diệp Nhiên im lặng một lát lại nói tiếp:
"Hôn một cái tương đương bốn ngàn rưỡi tệ lận đó, anh cũng không lỗ mà."
Lục Nam Châu càng cáu hơn,
"Có phải tôi bán mình đâu!"
Diệp Nhiên:
"Vậy không quy thành tiền cũng được."
Lục Nam Châu: ! ! Thế sao tôi phải hôn cậu?
Lục ca, Tiểu Trương từ ngoài cửa đi tới hỏi,
"Còn bắt gà nữa không ạ?"
"Bắt chứ, mau lên đi," Lục Nam Châu quay sang bảo Diệp Nhiên,
"Cậu cũng bắt đi, ba chục con."
Diệp Nhiên nhìn Tiểu Trương đi bắt gà rồi lại nhìn Lục Nam Châu, bừng tỉnh đại ngộ hỏi:
"Bắt ba chục con gà sẽ được hôn anh đúng không?"
"Dĩ nhiên không phải rồi!"
Lục Nam Châu tức nghẹn,
"Trong đầu cậu đang nghĩ gì thế hả?!"
Diệp Nhiên: Nghĩ đến anh.
Lục Nam Châu: ! !
"Vậy, vậy cũng không được," vành tai Lục Nam Châu ửng đỏ,
"Mau bắt gà đi, nếu không trừ tiền cậu đấy."
Diệp Nhiên bĩu môi: Vậy em không đi.
"Cậu không muốn làm chứ gì?" Lục Nam Châu nhìn thoáng qua Tiểu Trương đang huỳnh huỵch bắt gà phía xa,
"Cậu nhìn Tiểu Trương mà xem, nói bắt gà là bắt gà, lấy đâu ra nhiều lời thế hả?"
Lục Nam Châu: ! ! Trước kia cậu hôn tôi còn ngại ngùng che mắt tôi cơ mà, sao giờ đòi hôn dễ dàng thế?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!