Chương 36: Ông Xã Cậu Dữ Quá

Diệp Nhiên thấy Lục Nam Châu không vui thì đi tới hỏi:

"Có phải anh ghen rồi không?"

Lục Nam Châu nghẹn họng, nhìn lảng đi chỗ khác nói: Đâu có.

À, Diệp Nhiên nói,

"Vậy sau này em cũng gọi người ta là bé cưng nhé?"

Lục Nam Châu trừng mắt, Không được! Em đã bao giờ gọi tôi vậy đâu!

Diệp Nhiên: Sao không được?

"Ai cũng có thể gọi bé cưng à?! Cậu đâu có! !" Lục Nam Châu im bặt rồi nuốt xuống câu còn lại, hơn nửa ngày không nói nên lời, chỉ thốt ra một câu,

"Dù sao cũng không được."

"Lần nào anh cũng nói vậy hết," Diệp Nhiên nhìn anh,

"Sao em phải nghe lời anh chứ?"

Tôi! ! Lục Nam Châu siết chặt bàn tay buông thõng bên hông, chậm rãi nói,

"Chẳng phải cậu nói chỉ có tôi mới được gọi cậu là! ! bé cưng à."

Trước kia anh cũng hay gọi Diệp Nhiên là bé cưng, thích thấy mặt cậu đỏ lên khi nghe câu này.

Lúc đó Diệp Nhiên vẫn không quen lắm, nói chưa ai gọi mình như vậy cả, bảo Lục Nam Châu đừng gọi nữa.

Nhưng Lục Nam Châu không chịu mà nhây với cậu:

"Nhưng em là bé cưng của anh mà, sao anh không được gọi chứ? Bé cưng! !"

Diệp Nhiên bịt miệng anh lại, vành tai nóng lên, Đừng nói nữa.

"Vậy em cũng gọi anh đi," Lục Nam Châu nắm tay cậu đang bịt miệng mình rồi dụ dỗ,

"Gọi thì anh sẽ nghe lời em."

Mặt Diệp Nhiên càng nóng hơn, Không muốn.

Diệp Nhiên: Không phải!

Lục Nam Châu:

"Sao không phải? Em không chịu gọi thì chẳng phải là muốn anh gọi sao?"

Em! ! Diệp Nhiên xoắn xuýt hơn nửa ngày, rốt cuộc lấy hết can đảm nhẹ giọng gọi, Bé! !

Còn chưa dứt lời thì Lục Nam Châu đã ôm mặt cậu hôn lên.

Sau khi hôn xong, cả người Diệp Nhiên đều mụ mẫm, cũng không nhớ lúc nãy mình định nói gì nữa.

Nhưng năm năm trôi qua, cậu không còn nghe thấy Lục Nam Châu cười gọi mình một tiếng bé cưng trầm thấp dịu dàng như xưa nữa.

Lục Nam Châu, Diệp Nhiên vuốt ve điện thoại trong tay rồi hỏi,

"Anh không muốn người khác gọi em như vậy đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!