Chương 32: Rốt Cuộc Mơ Thấy Gì

Lục Nam Châu không nhìn đuôi mắt đỏ đỏ của cậu mà ngó lơ chỗ khác rồi lẩm bẩm:

"Tôi có bảo cậu đi ăn xin đâu."

Diệp Nhiên rũ mắt suy nghĩ, nhỏ giọng nói:

"Chẳng phải anh! ! muốn đuổi em đi sao?"

Lục Nam Châu:

"! ! Nhưng giờ có đuổi được đâu?"

Diệp Nhiên ngẩng đầu lên,

"Vậy em ở đây luôn được không?"

Lục Nam Châu không trả lời, im lặng một hồi mới nói:

"Biết đâu cậu tự bỏ chạy trước cũng nên."

Diệp Nhiên khẽ giật mình, nỗi chua xót trong lòng dâng lên khóe mắt, Lục Nam Châu! !

Xin lỗi, cậu cố mở to mắt, tựa như làm vậy có thể kìm lại hơi nước trào ra từ đáy mắt,

"Em không đi nữa đâu."

Lục Nam Châu không nói gì, chỉ im lặng đưa tay lau đi nước mắt không ngăn được rơi xuống gò má cậu, Đi rửa mặt đi.

Diệp Nhiên chớp chớp đôi mắt ướt nhòe rồi nắm bàn tay ấm áp trên mặt,

"Lục Nam Châu, đừng ghét em được không?"

Lòng bàn tay Lục Nam Châu nóng ran, anh nói: Tôi đâu có! !

Diệp Nhiên: Thật không?

Lục Nam Châu bất đắc dĩ nói: Thật.

Lục Tây Viên trốn ngoài cửa, thấy hai người nói gì đó thì tâm tình nhất thời phức tạp.

Ai ngờ bạn học cũ đột nhiên trở thành bạn trai cũ, giờ cô cũng chẳng biết phải làm sao nữa.

Tốt nhất là để anh mình tự quyết định vậy, cô nghĩ, mất công trời xui đất khiến bị mình làm hỏng việc nữa.

Đột nhiên cô cảm thấy mình ở đây hơi thừa thãi, cứ như một cái bóng đèn sáng choang vậy, sáng đến nỗi ngay cả cô cũng sợ hãi.

Thế là hôm sau cô viện cớ về thành phố sớm.

Mùa thu ngày càng lúc càng ngắn, thời tiết cũng dần lạnh hơn.

Diệp Nhiên phát hiện Lục Nam Châu có vẻ rảnh rỗi hơn trước nhiều, bình thường đều phải đi giao hàng tới tới lui lui mấy lượt.

Nhưng gần đây chẳng thấy anh giao hàng lần nào, cả ngày chỉ ở trong trại đếm gà.

Thấy anh có tâm sự nặng nề, Diệp Nhiên hỏi: Có chuyện gì à?

Không có gì, Lục Nam Châu đáp,

"Chỉ là việc làm ăn không tốt lắm thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!