Chương 31: Đâu Cần Ăn Xin Đúng Không

Ngày mai......

Lục Nam Châu do dự: Không......

Diệp Nhiên lại thút thít một tiếng.

Ôm mà ôm mà, Lục Nam Châu bất đắc dĩ nói, Đừng khóc nữa.

Diệp Nhiên ôm chặt hơn rồi nhỏ giọng nói:

"Vậy ôm thêm lát nữa được không?"

Lục Nam Châu không nói gì nhưng cũng chẳng đẩy người trong ngực ra, cảm giác ẩm ướt trên cổ khiến anh không sao nổi cáu được nữa.

Lục Tây Viên chẻ tre xong bước vào cửa thì thấy cảnh này nên lại hoảng sợ trốn đi.

Em mới đi chẻ mấy cây cây tre mà sao các anh lại gây chuyện rồi?!

Cô ngồi xổm cạnh cửa, nghe thấy anh mình nói:

"Thôi nín đi, lát nữa để Viên Viên thấy lại tưởng tôi bắt nạt cậu nữa."

Khóc? Lục Tây Viên tự hỏi đang yên đang lành sao anh dâu lại khóc chứ?

Cô dỏng tai lên nghe ngóng nhưng Diệp Nhiên nói nhỏ quá nên không nghe rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe cậu nói......! video gì đó thì phải?

Không có thật mà, anh trai cô oan uổng thốt lên,

"Mấy ngày sau cậu bỏ chạy rồi còn gì, tôi đi đâu quay phim chứ?"

Video gì cơ?

Lục Tây Viên càng tò mò hơn, video tốt nghiệp ấy à? Video chúc mừng hay là sao?

Hình như Diệp Nhiên không nói nữa, hai người chỉ yên lặng ôm nhau.

Đột nhiên mũi cô ngứa ngáy, nhịn không được hắt hơi một cái, Hắt xì!

Lục Nam Châu và Diệp Nhiên trong nhà: ......

Diệp Nhiên vội vàng buông Lục Nam Châu ra, hai mắt đỏ hoe nhìn ra cửa.

Lục Tây Viên lúng túng thò đầu ra cười khan:

"Em chỉ......! đi ngang, đi ngang qua thôi."

Cô vội vã đứng dậy nói:

"Các anh đừng để ý tới em, em......! đi dạo đây!" Nói xong cô rón rén đi mấy bước.

Nhưng cô thật sự rất tò mò, đang định lén lút quay lại nhìn trộm thì thấy Lục Nam Châu đi ra.

Anh? Lục Tây Viên vội la lên,

"Sao anh lại ra đây? Anh dâu khóc rồi kìa, anh còn không mau dỗ đi?"

Lục Nam Châu nhặt cây tre vừa chẻ xong đi sửa hàng rào, hàm hồ nói: Đừng nói bậy. Sao lại gọi anh dâu hả?

Hai anh ôm nhau mà, Lục Tây Viên cả giận nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!