Lục Tây Viên sợ dọa người chạy mất, nếu vậy anh cô biết đi đâu mà khóc, cô biết đi đâu tìm anh dâu đền đây?
Cô không dám nhiều lời mà chỉ nói:
"Cũng không có gì......! Em chỉ tò mò muốn biết anh thích người thế nào thôi."
Chẳng biết Diệp Nhiên nghĩ đến điều gì mà đáy mắt hiện lên ý cười, chậm rãi nói: Biết làm anh vui.
Thảm rồi, Lục Tây Viên ủ rũ nghĩ thầm anh mình suốt ngày bắt cậu ăn rau chứ có làm gì cho cậu vui đâu? Đây có phải là hết cơ hội rồi không?
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp:
"Ngoài cái này ra còn gì khác không ạ?" Ví dụ như biết nuôi gà, biết chiên trứng chẳng hạn?
Cái khác? Diệp Nhiên nhớ lại sáng nay Lục Nam Châu đè mình vào cửa hôn, thân hình cường tráng nhốt cậu trong ngực......
Tai cậu nóng lên, nhỏ giọng nói: Khỏe một chút.
Khỏe? Trong đầu Lục Tây Viên đầy dấu chấm hỏi
--- Có phải làm việc đâu, sao phải khỏe chứ?
Nhưng cũng may anh cô rất khỏe, bình thường có thể xách mấy chục con gà, chút sức lực này đã là gì.
Thế là cô nói ngay:
"À đúng đúng đúng, khỏe một chút cũng tốt, chiên trứng mới thơm!"
Diệp Nhiên: ...... Cái này có liên quan gì sao?
Lục Tây Viên nhớ đến chẻ tre xong còn phải tìm anh trai hỏi chuyện Diệp Nhiên, thế là vội vàng về phòng lấy mũ rồi lại chạy ra ngoài.
Diệp Nhiên nghĩ ngợi rồi đến cạnh phòng khách gõ cửa một cái.
Sau cửa chẳng có động tĩnh gì.
Lục Nam Châu, Diệp Nhiên nói,
"Em biết anh không ngủ mà."
Chốc lát sau, Lục Nam Châu mở cửa ra, mất tự nhiên hỏi: Gì vậy?
Lục Nam Châu do dự nói: Biết chút ít thôi.
Diệp Nhiên ngờ vực:
"Chút ít là bao nhiêu?"
Lục Nam Châu thốt lên:
"Biết tôi thích......"
Nói nửa chừng anh chợt im bặt.
Diệp Nhiên nhếch môi hỏi: Thích gì cơ?
Không có gì, Lục Nam Châu nhìn lảng đi chỗ khác,
"Dù, dù sao cũng chỉ chút ít thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!