Lục Nam Châu như vừa sống lại, co cẳng chạy tới trường Diệp Nhiên.
Thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, cây cối xanh tươi trải dọc hai bên đường.
Lục Nam Châu chạy qua hồ nước, bầu trời trong xanh như ngày đó anh hôn Diệp Nhiên.
Anh chợt nhếch môi nở nụ cười.
Anh biết hôm nay Diệp Nhiên có lớp nên đứng dưới lầu chờ cậu.
Thế là Diệp Nhiên tan học ra thấy Lục Nam Châu đứng đầu cầu thang cười với mình.
Diệp Nhiên: ......
Diệp Nhiên quay người đi ngược lại.
Nhiên...... Lục Nam Châu mở miệng định gọi cậu nhưng thấy người qua kẻ lại, sợ Diệp Nhiên xấu hổ nên đành phải đuổi theo.
Hành lang trên lầu không có ai, Diệp Nhiên ôm sách muốn đi tới cầu thang khác, ba lô sau lưng đột nhiên bị kéo một cái.
Cậu quay đầu lại thấy Lục Nam Châu tươi cười, Chờ tớ với.
Diệp Nhiên giật ba lô lại rồi tiếp tục đi tới phía trước.
Lục Nam Châu: Nhiên Nhiên......
Bước chân Diệp Nhiên dừng lại, chợt nhớ tới hôm đó ven hồ, Lục Nam Châu gọi mình như vậy, còn hôn mình một cái......
Mặt Diệp Nhiên như bị phỏng, càng bước nhanh hơn.
Nhiên Nhiên, Lục Nam Châu đuổi theo cười tủm tỉm hỏi,
"Tớ gọi cậu thế này được không?"
Diệp Nhiên: Không được.
Lục Nam Châu: Sao thế?
Diệp Nhiên: Không biết.
Nhưng tớ muốn gọi, sau khi bày tỏ tình cảm, Lục Nam Châu không cần sĩ diện nữa mà trêu cậu,
"Dù sao miệng cũng nằm trên người tớ mà, cậu muốn bịt không?"
Nói xong anh kề mặt lại gần Diệp Nhiên, Nè, cho cậu bịt đó.
Diệp Nhiên: ......
Diệp Nhiên mặc kệ anh rồi đi lên phía trước.
Nhiên Nhiên, Lục Nam Châu chợt nói,
"Cậu còn chưa trả lời tin nhắn của tớ đâu đấy."
Diệp Nhiên sững sờ, nhớ tới câu trong điện thoại mấy ngày trước, tớ thích cậu.
Cậu dừng lại hồi lâu, vẫn không biết phải nói gì.
Không sao, Lục Nam Châu cười nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!