Ôm......! Ôm năm phút? Mặt Lục Nam Châu nóng lên, nhìn lảng đi chỗ khác nói:
"Tôi.....! Tôi có nhờ cậu dạy tôi vẽ đâu."
Diệp Nhiên:
"Vậy em dạy Phương Nịnh nhé."
Lục Nam Châu: Không được.
Diệp Nhiên: Vậy anh đồng ý nhé?
Lục Nam Châu: Cũng không được.
Diệp Nhiên:
"Thế thì em sẽ dạy Phương Nịnh."
Cậu...... Lục Nam Châu sầm mặt suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng nói cứng:
"Chỉ năm phút thôi đấy. Không được ôm lâu hơn."
Đáy mắt Diệp Nhiên không giấu được ý cười, Vâng.
Lục Nam Châu lại nói:
"Hôm nay ôm rồi, không được ôm nữa."
Diệp Nhiên: ......!À. Keo kiệt.
Buổi chiều, trại gà.
Lục Nam Châu nhìn Phương Nịnh tươi cười xách vịt vào cổng, quay sang nhỏ giọng hỏi Diệp Nhiên bên cạnh,
"Chẳng phải đã nói đừng dạy cô ấy rồi à?"
Lục Nam Châu: ...... Có phải mình bị lừa rồi không?
A Nịnh? Tiểu Trương thấy Phương Nịnh đến cũng rất kinh ngạc, đi tới hỏi, Sao em lại tới đây? Tới đưa vịt nữa à?
Dạo này Lục ca mua nhiều vịt vậy sao?
"Em đến xem Diệp Nhiên vẽ tranh," Phương Nịnh tỏ vẻ không
-phải
-em
-tới
-tìm
-anh
-đâu,
"Nghe nói anh ấy vẽ đẹp lắm."
"Em thích vẽ tranh à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!