Nhất thời Trần Du tưởng mình nghe lầm, Hả?
Lục Nam Châu hỏi lại, Bán ở đâu?
Trần Du kinh ngạc:
"Không phải cậu muốn mua đấy chứ?!" Đồ ngốc kia chính là cậu sao?!
Lục Nam Châu: Không phải.
Trần Du: Vậy cậu hỏi làm gì?
Cứ kệ tớ đi, Lục Nam Châu thúc giục hắn,
"Rốt cuộc cậu thấy ở đâu hả?"
Trên diễn đàn ấy, Trần Du mở điện thoại nói,
"Có người đăng bài rồi để lại số, nói ai muốn mua thì liên hệ với họ."
Lục Nam Châu mở bài đăng kia ra, thấy bên trong còn có một tấm ảnh chụp nghiêng Diệp Nhiên ngồi vẽ tranh bên hồ, hình như là ảnh chụp lén, tuy hơi xa nhưng vẫn thấy rõ nửa bên mặt trắng nõn của Diệp Nhiên.
"Mua cũng vô ích thôi," Trần Du tận tình khuyên nhủ,
"Cậu đừng phí tiền vào đó làm gì."
Lục Nam Châu ừ một tiếng, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.
Ngày hôm sau, Trần Du phát hiện bài đăng kia đã bị xóa.
Sao lại xóa rồi? Trần Du khó hiểu.
Lục Nam Châu ngồi cạnh nói:
"Tớ bảo cậu ta xóa đấy."
Trần Du càng mờ mịt hơn, Hả?
"Đó là quyền riêng tư của người ta," Lục Nam Châu bất mãn nói,
"Sao có thể đem bán được chứ? Có còn mặt mũi nữa không."
Trần Du:
"! ! Vậy là cậu mắng cậu ta à?"
Lục Nam Châu:
"Mắng gì mà mắng? Tớ là người biết lý lẽ nên tất nhiên phải nói chuyện đàng hoàng với cậu ta rồi."
Trần Du tỏ vẻ không tin
--- Chứ không phải cậu mắng người ta đến nỗi phải xóa bài ngay trong đêm à?
Lục Nam Châu lười nói thêm với hắn, nhìn thoáng qua học viện mỹ thuật kế bên rồi nói: Đi, đi ăn cơm thôi.
Họ vừa tan học, đám người hò hét ầm ĩ chen nhau ùa vào tiệm cơm.
Trần Du chỉ nhìn thôi đã thấy sợ: Đi đâu ăn bây giờ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!