Thấy người trước mắt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lục Nam Châu buột miệng hỏi: Sao thế?
Tôi...... Diệp Nhiên sửa lời,
"Vậy mua cho tôi chai nước đi."
Được, Lục Nam Châu vui vẻ nói,
"Tôi sẽ quay lại ngay."
Anh chạy tới cửa hàng tiện lợi, mua nước xong lại vội vàng chạy về nhưng không thấy người kia đâu.
Đi đâu rồi? Anh nhìn quanh một vòng, trên đường người đến kẻ đi tấp nập, chỉ không có người anh muốn tìm mà thôi.
Sao không đợi tôi chứ?
Anh nắm chặt chai nước và tiền lẻ, đáy lòng dâng lên một cảm xúc khó tả
--- Nước chưa đưa cho cậu, tiền cũng chưa trả......! Tôi còn chưa biết cậu tên gì mà.
Nước lạnh gặp không khí nóng hừng hực chảy xuống thấm ướt lòng bàn tay Lục Nam Châu.
Anh cầm chai nước về trường, tối đó nhận được cuộc gọi từ đồn công an nói tên trộm điện thoại và ví tiền của anh bị bắt quả tang móc túi người khác, điện thoại và ví tiền đều tìm được rồi.
Lục Nam Châu: ...... May mắn vậy sao?
Anh vô thức nhìn chai nước chưa uống đặt trên bàn.
Vậy có thể......! tốt hơn chút nữa được không?
Một buổi trưa mấy ngày sau, bạn cùng phòng Trần Du chơi bóng về đầm đìa mồ hôi, thấy trên bàn có chai nước suối chưa khui thì tiện tay mở ra uống.
Thế là khi Lục Nam Châu từ bên ngoài trở về thì thấy Trần Du nốc hơn nửa chai, giơ tay lau mồ hôi trên mặt rồi nói:
"Cho tớ mượn chai nước nhé."
Lục Nam Châu: ......
Sau đó tiếng bốp chát vang lên liên hồi, người trong ký túc xá đều thấy Lục Nam Châu vác chổi rượt đánh Trần Du.
"Chẳng phải chỉ là một chai nước thôi sao?"
Trần Du vừa chạy vừa nói,
"Cùng lắm thì tớ mua hai chai trả lại cho cậu."
"Đây có phải nước của tớ đâu," Lục Nam Châu nổi quạu,
"Tớ phải trả cho người ta mà!"
Lục Nam Châu: Không giống!
Trần Du khó hiểu,
"Có gì không giống chứ? Nông Phu Sơn Tuyền hết hàng rồi à?"
Lục Nam Châu cũng chẳng biết nói sao nên đùng đùng vác chổi về.
"Đừng giận nữa mà Lục ca," Trần Du cười làm lành,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!