Thấy Lục Nam Châu tỏ vẻ không sợ, Diệp Nhiên nói tiếp: Khóc xấu lắm đó.
Lục Nam Châu: Cậu thấy rồi à?
Diệp Nhiên: Chưa.
Lục Nam Châu:
"Vậy sao cậu biết tôi khóc xấu?"
Diệp Nhiên nghĩ ngợi rồi nói: Vậy anh! !
Lục Nam Châu tưởng cậu định nói
"vậy anh khóc cho em xem đi", nào ngờ thấy Diệp Nhiên giơ ngón tay lên sờ khóe môi anh:
"Vậy anh cười đi, em sẽ không vẽ anh khóc nữa."
Xúc cảm hơi lạnh lan ra từ khóe môi làm Lục Nam Châu sững sờ, anh lúng túng quay mặt đi rồi mất tự nhiên nói:
"Hừ, sao cậu không bảo tôi khóc đi?"
Không muốn, Diệp Nhiên nhìn anh nói,
"Em không muốn anh khóc."
Lục Nam Châu im lặng hồi lâu rồi quay đầu đếm gà, khẽ nói:
"Đương nhiên tôi sẽ không khóc rồi."
Diệp Nhiên rầu rĩ nói:
"Nhưng anh không cười thì em biết vẽ sao đây?"
Lục Nam Châu: Vậy đừng vẽ nữa.
Diệp Nhiên: Nhưng em muốn vẽ.
Lục Nam Châu hung dữ giật lấy bức tranh trong tay cậu,
"Không được vẽ nữa, tôi có đồng ý đâu."
Anh đồng ý rồi mà, Diệp Nhiên lẩm bẩm,
"Năm năm trước đã đồng ý còn gì."
Lục Nam Châu sững sờ, nhớ lại năm đó lúc mới hẹn hò, anh thấy Diệp Nhiên vẽ núi vẽ sông, vẽ cây vẽ cỏ, ngay cả mèo hoang ngoài trường cũng vẽ, duy chỉ có anh là không vẽ.
Anh ghen tị hỏi,
"Sao em không vẽ anh?"
Hả? Lúc nào cơ?
"Lục Nam Châu mừng rỡ nói,"Cho anh xem với.
"Vành tai Diệp Nhiên ửng đỏ, ánh mắt lảng tránh:"Mất rồi.
Mất?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!