"A Ngôn, em chẳng còn gì cả, em chỉ còn có mỗi anh thôi..."
Bùi Ngôn cảm thấy mệt mỏi và phiền muộn đến khó tả.
Nhưng nghe thấy tiếng khóc của cô ta, anh ta lại không cách nào nói ra lời từ chối.
Anh ta nghĩ, đây sẽ là lần cuối cùng mình giúp cô ta.
Từ nay về sau, đường ai nấy đi.
Anh ta sẽ dùng cả đời để theo đuổi Từ Thanh Dương, để cô quay lại bên anh ta.
Bùi Ngôn nhìn theo hướng cô rời đi một lúc lâu nữa.
Cuối cùng vẫn quay lưng bước đi.
11.
Khi dì Chu gọi điện kể cho tôi nghe chuyện này.
Tôi cảm thấy rất nực cười, rất lâu sau mới đáp lại.
"Gì cơ, Bùi Ngôn đưa Hạ Đề về nhà rồi ạ?"
Dì Chu giận dữ nói.
"Đúng vậy, cô ta coi mình như bà chủ nhà rồi, dọn vào phòng bên cạnh phòng của ông chủ, mỗi tối còn mặc váy ngủ mang khay trái cây vào phòng làm việc tìm ông chủ."
Tôi nắm chặt tay:
"Thế còn Tiểu Tri thì sao?"
Dì Chu ngập ngừng một lúc, rồi mới khẽ nói:
"Hình như Tiểu Tri cũng khá thích cô ta."
Sau khi cúp điện thoại, biểu cảm của tôi lạnh đi.
Chuyện Bùi Ngôn và Hạ Đề muốn làm gì, tôi không thể can thiệp.
Nhưng tôi không cho phép con trai mình chịu bất kỳ khả năng nào bị tổn thương, dù chỉ là một chút.
Tôi bấm số của mẹ Bùi, không chút do dự nhấn nút gọi.
Tôi kể hết cho bà nghe mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng.
"Được, mẹ sẽ về giải quyết."
"Thanh Dương, những năm qua con đã phải chịu nhiều ấm ức rồi."
Sau khi cúp máy, nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.
Mẹ Bùi là một người phụ nữ rất tốt.
Bà và ba Bùi là thanh mai trúc mã, đã cùng nhau gây dựng nên tập đoàn Bùi thị phát triển mạnh mẽ như ngày nay.
Nhưng ba Bùi mắc bệnh ung thư nên đã qua đời từ khi Bùi Ngôn còn rất nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!