Chương 2: (Vô Đề)

Tim tôi chùng xuống, mang theo cơn đau âm ỉ.

Tôi nhìn chằm chằm vào con trai tôi.

Dì Hạ? Tiểu Tri sẽ không bao giờ gọi người xa lạ như thế cả.

Tôi chỉ có thể tự mình lý giải, trong lúc tôi không có ở đây, họ đã gặp mặt nhau không biết bao nhiêu lần rồi.

Tôi cười mỉm, mệt mỏi nhìn Bùi Ngôn:

"Anh tiễn khách đi, em muốn nghỉ ngơi một chút."

Trước mặt con, tôi không muốn làm khó dễ.

Bùi Ngôn ngây người, ngạc nhiên nhìn tôi.

Dường như anh ta không ngờ tôi lại nói như vậy.

Thanh Dương…

Tôi dắt Tiểu Tri lên lầu, bước chân không hề chậm lại.

2.

Tối đó, sau khi kể xong chuyện trước khi ngủ cho Tiểu Tri.

Tôi định rời đi, nhưng con nắm lấy vạt áo tôi.

"Mẹ ơi, mẹ có biết điều ước sinh nhật của con là gì không ạ?"

Tôi dịu mặt lại, cố tình hỏi theo ý con:

Là gì nào bé con?

Quà tôi đã để dưới giường rồi.

Đó là bộ đồ chơi xếp hình phiên bản giới hạn mà con đã nhắc đến từ lâu.

Sáng mai dậy là con sẽ thấy.

Đôi mắt của Tiểu Tri trong veo, nhưng những lời con nói khiến tôi đứng như chôn chân tại chỗ.

"Mẹ ơi, điều ước sinh nhật của con năm nay là mẹ và bố ly hôn có được không ạ?"

Tôi sững sờ hồi lâu, nhìn con rồi hỏi:

"Con biết ly hôn là gì không?"

Tiểu Tri trả lời rất nghiêm túc:

"Con biết, tức là mẹ và bố sẽ chia tay, không sống chung nữa."

"Vì sao con muốn bố mẹ ly hôn?"

"Vì bố mẹ không còn yêu nhau nữa ạ."

Tôi lặng người đi, lấy tay che đôi mắt cay xè của mình lại.

Nhẹ giọng đáp: Được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!