Tôi cố nén nghẹn cơn chua xót nơi mũi, nhẹ nhàng xoa mặt thằng bé.
"Tiểu Tri của mẹ là giỏi nhất!"
Nó nắm tay tôi, đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi.
"Mẹ, dì Hạ nói con làm mẹ và bố ly hôn là không cần mẹ nữa, lời cô ấy không đúng chút nào mẹ ạ."
Tôi gật đầu:
"Đúng rồi, lời cô ấy nói không đúng chút nào, Tiểu Tri sao có thể không cần mẹ chứ?"
Tiểu Tri:
"Thầy giáo nói với chúng con, mẹ rất vất vả mới có thể sinh ra chúng con, con sẽ không bao giờ không cần mẹ đâu ạ."
"Con nghe thấy mẹ gọi điện cho dì Giang, nói mẹ và ba ở bên nhau rất đau khổ, nhưng vì con nên mới không thể ly hôn, con thấy điều này không đúng, bạn cùng bàn của con là Nguyệt Nguyệt có bố mẹ cũng ly hôn, mẹ cô ấy nói, kết hôn là vì hạnh phúc, ly hôn cũng vậy."
"Mẹ, nếu ly hôn khiến mẹ hạnh phúc, con sẽ ủng hộ mẹ ạ."
Tôi không kìm được nước mắt.
Tiểu Tri thông minh, lại hiểu chuyện từ sớm, điều này càng khiến tôi đau lòng hơn.
Lẽ ra tôi có thể vì Tiểu Tri mà làm ngơ, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân đau khổ này.
Nhưng con tôi, nó hy vọng tôi hạnh phúc.
Tiểu Tri rút khăn giấy lau nước mắt cho tôi.
"Mẹ đừng khóc, Tiểu Tri sẽ mãi mãi yêu mẹ."
Tôi nắm lấy tay thằng bé.
"Mẹ cũng sẽ mãi mãi yêu con."
Bùi Ngôn đứng tựa bên ngoài cửa phòng bệnh, lắng nghe thấy cuộc đối thoại của tôi và Tiểu Tri.
Anh ta không thể kìm nén được nữa, che miệng mà khóc nức nở.
Đến bây giờ, cuối cùng anh ta cũng hiểu ra mình đã đánh mất đi cái gì.
Hạ cờ không hối hận, nhưng anh thua ván cờ này rồi.
Thua thảm hại đến mức đến cuối cùng trong tay chẳng còn lại gì cả.
17.
Sau khi Tiểu Tri xuất viện, chúng tôi chuyển đến sống cùng mẹ Bùi.
Bà và mẹ tôi trở thành những người bạn tốt.
Mẹ Bùi đi công tác, mẹ tôi cũng sẽ đi du lịch cùng, điều này hiến bố tôi luôn thầm ghen tỵ với bà ấy.
May mắn là Giang Kỳ đã đề ra cao kiến bảo bố tôi đi câu cá với một ông cụ khác.
Giờ ông cũng bắt đầu đi sớm về muộn rồi.
Dì Chu cũng chuyển đến để chăm sóc Tiểu Tri.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!