Lửa giận bùng lên.
Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong, hít một hơi thật sâu.
"Hạ Đề, tôi nhất định sẽ không tha cho cô."
"Chúc mừng cô, lại sắp được vào tù rồi đấy."
15.
Cô ta lúc này mới biết sợ, vô thức bám lấy Bùi Ngôn.
"A Ngôn, em chỉ là yêu anh quá nhiều thôi, em thật sự không đẩy thằng bé..."
Bùi Ngôn không thèm nhìn cô ta.
Môi anh ta nứt toạc chảy cả máu, ánh mắt u tối.
"Thanh Dương, anh thật sự rất ngu ngốc em nhỉ?"
Hạ Đề không thể tin nổi.
Cô ta như nhận ra điều gì, ngơ ngác nhìn Bùi Ngôn.
"Bùi Ngôn, ngay cả anh cũng muốn bỏ rơi em sao, em chỉ có mỗi anh thôi!"
Bùi Ngôn từ từ quay đầu lại, ánh mắt đầy tê liệt, không còn một chút cảm xúc nào.
"Hạ Đề, cô đã nói câu này quá nhiều lần rồi."
"Trước đây tôi yêu cô, thấy đau lòng cũng thấy đau khổ, nhưng bây giờ tôi chỉ thấy thật buồn cười."
Trong ánh mắt hoảng loạn của cô ta, anh ta tiếp tục nói:
"Buồn cười vì tự mình làm con bò cho cô dắt, buồn cười vì tự mình phá hủy hạnh phúc của chính bản thân chỉ vì loại người như cô."
"Chuyện bị theo dõi, bị đe dọa cũng là do cô tự biên tự diễn ra đúng không?"
Hạ Đề liên tục lắc đầu, tiến lên muốn chạm vào anh ta, nhưng lại bị anh ta hất ra đất.
Cô ta khóc lớn:
"A Ngôn, anh không cần em nữa sao?"
Bùi Ngôn không thèm nhìn cô ta.
Hai bàn tay siết chặt bên hông anh ta run lên, anh ta tuyệt vọng nhìn tôi.
Lúc này, hình bóng mẹ của Bùi Ngôn xuất hiện phía cuối hành lang.
Bà mang trên người khí chất điềm tĩnh, bước đến bên cạnh Bùi Ngôn.
Chờ khi anh ta ngẩng đầu lên, bà tát cho anh ta một cái thật mạnh.
Mẹ Bùi nhìn anh ta chằm chằm, nước mắt trào ra.
"Bùi Ngôn, mày có thể không quan tâm đến việc ả phụ nữ đó làm hại mẹ, một mực muốn ở bên cô ta."
"Nhưng sao mà mày có thể phụ lòng Thanh Dương, sao mà mày dám để con bé bị tổn thương, mày còn là đàn ông không vậy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!