Tôi lặng người, nước mắt bất giác tràn ra.
Tiểu Tri giơ bàn tay nhỏ xinh, lau nước mắt cho tôi, ngọt ngào dỗ dành.
"Công chúa không được khóc, khóc sẽ không xinh nữa đâu đấy ạ."
Tôi ôm thằng bé vào lòng.
"Được, cảm ơn hoàng tử của mẹ."
14.
Khi đến lượt tôi và Tiểu Tri lên sân khấu , tôi cảm nhận được có một ánh mắt luôn dõi theo chúng tôi.
Kết thúc màn biểu diễn, Bùi Ngôn bước đến gần chúng tôi, không thấy Hạ Đề đâu.
Anh ta giống như một đứa trẻ mắc lỗi, ánh mắt tỏ vẻ cẩn trọng.
"Anh sẽ sớm để Hạ Đề rời khỏi nhà chúng ta, được không?"
Sớm rời đi?
Tôi lắc đầu, không muốn tốn thêm một chút sức lực nào để kéo dài cuộc tranh cãi này nữa.
"Từ ngày mai trở đi, Tiểu Tri sẽ ở với tôi. Anh xử lý xong chuyện của Hạ Đề thì tôi sẽ để thằng bé trở về"
Bùi Ngôn mang theo vẻ mặt đượm buồn gật đầu.
Khi anh ta quay đi, tôi nghe thấy anh ta lẩm bẩm:
"Thanh Dương, sau khi ly hôn, em càng trẻ ra, cũng không phải lo nghĩ gì nữa."
"Chắc giờ em đang thấy hối hận vì đã kết hôn với anh nhỉ…"
Xin lỗi em.
Câu xin lỗi ấy bay theo gió tan đi.
Tôi không quay đầu lại.
Nhưng trong lòng đã tự có câu trả lời, tôi không hối hận.
Tôi sẽ không bao giờ trách cứ bản thân vì kết quả như hiện tại.
Người đã trao đi chân thành xứng đáng với một cái kết có hậu.
Huống chi, tôi còn có một đứa trẻ đáng yêu.
Thế là đủ rồi.
....
Sáng hôm sau, tôi cùng ba mẹ chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn chờ dì Chu đưa Tiểu Tri về nhà.
Nhưng tin tức mà chúng tôi nhận được lại là Tiểu Tri đang phải nhập viện.
Dì Chu nhìn thấy Hạ Đề và Tiểu Tri tranh giành thứ gì đó.
Cô ta đột nhiên buông tay, khiến Tiểu Trj đập đầu vào góc bàn trà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!