Chương 6: (Vô Đề)

Nâng cao cao đồ đệ bảy, tám lần, Mục Thần bất đắc dĩ lá gan của tiểu đồ đệ quá nhỏ, ôm cổ của hắn không buông tay, chỉ có thể buông Cố Vân Quyết ra, dự định sau này từ từ luyện can đảm cho đồ đệ.

Đổ đồ vật trong không gian giới chỉ* Ào ào ào ra một chỗ, Mục Thần dự định bố trí một cái Tụ Linh trận* trong phòng Cố Vân Quyết, dù nuông chiều cũng không thể để y lười biếng không tu luyện.

(Không gian giới chỉ: không gian giới chỉ, có thể chứa được rất nhiều đồ vật nhưng thường không thể chứa được những vật có sự sống

Tụ Linh trận: trận pháp giúp hội tụ linh khí hỗ trợ cho việc tu luyện.)

Cố Vân Quyết nhìn sư tôn của y đổ vô số linh thạch thượng phẩm hệt như đổ rác thải trên mặt đất, sau đó chọn lựa từ bên trong, lấy ra mười mấy miếng to lớn nhất xếp ở một bên dự trữ, còn lại đều thu vào không gian giới chỉ.

Cố Vân Quyết bị động tác này của hắn chọc cười, phong cách làm việc của tiểu sư tôn vẫn đáng yêu như vậy, vừa đơn giản lại bộc trực, làm cho những người đến gần hắn không có cảm giác bị tính kế.

"Sư tôn, những linh thạch này của ngài là từ đâu có?"

Mục Thần suy nghĩ một chút, không biết làm sao mới có thể dùng một câu để giải thích hết.

Kính Minh nhanh chóng giúp hắn giải thích:

"Đương nhiên là dùng đan dược đổi lấy, trong nhà kho phía đông chất thành một núi linh thạch, bởi vì quá tốn diện tích, nên không đặt ở Tàng bảo khố, chìa khóa ở trong tay anh của ta, ngươi dùng nhiều ít cũng có thể tìm hắn lấy, nếu không đủ nữa thì lại đến xin cung chủ."

Mục Thần gật đầu,

"Trong tay sư phụ còn có mấy cái quặng mỏ linh thạch."

Cố Vân Quyết: ... Sư tôn có khả năng như thế, y làm sao nuôi hắn? Không biết tại sao, áp lực đột nhiên lớn lên.

Bố trí trận pháp xong, linh khí trong phòng càng thêm nồng nặc, bản thân Viêm Dương cung được xây ở trên linh mạch, gian phòng của Mục Thần lại là nơi linh mạch sung túc nhất, hiện tại có thêm trận pháp, dần dần nơi lòng bàn chân liền có một tầng linh khí ngưng tụ thành sương trắng.

"Nếu như trước mười hai tuổi không thể thành trúc cơ, ta sẽ ném ngươi ra sau núi." Mục Thần ngước mắt nhìn Cố Vân Quyết, hù dọa nói: Cho ma thú ăn thịt.

Tu sĩ được xưng là thiên tài nhất trong gần ngàn năm đạt được trúc cơ chính là vào năm mười hai tuổi, yêu cầu này của Mục Thần có thể nói là hà khắc đến cực điểm. Nhưng là hắn tin tưởng đồ nhi của mình kinh tài tuyệt diễm, chỉ cần cho một cái mục tiêu thì nhất định có thể đạt đến, không có ngoại lệ.

Kính Đình và Kính Minh đứng chờ ở cửa hầu hạ vừa nghe thấy phía sau núi, biểu tình trên mặt rất là phức tạp. Đồng thời Kính Minh nháy mắt với Cố Vân Quyết,

"Phía sau núi có rất nhiều ma thú lắm lông kì dị, chọc -không - được!"

Mục Thần là luyện đan sư, thích chạy đi khắp nơi tìm linh dược, thuận tiện liền tìm vô số linh thú, yêu thú, ma thú kỳ quái, chỉ cần là đồ vật lông xù, hắn đều sẽ đem về ném vào sau núi để nuôi.

Kể đến hàng đầu chính là cái con yêu tu Đại hắc điểu hiện tại đã thành đầu lĩnh của đám linh thú, khi còn bé hình dáng giống quả cầu lông, lớn rồi cũng không biết làm sao liền trở thành một con vịt mập biết bay, tên gọi là Nhạ Bất Đắc*.

Chuyện mỗi ngày nó thích làm nhất chính là tán gẫu khoác lác với người khác. Mỗi khi Kính Đình và Kính Minh phạm lỗi, Mục Thần cũng không có thể coi bọn họ như đệ tử ngoại môn mà đuổi đi, bản thân mình lại lười mở miệng giáo huấn, hắn liền giam bọn họ và con vịt kia chung một chỗ, nghe giọng nói khàn khàn của nó không ngủ không ngớt khoác lác mười ngày nửa tháng.

Sau mấy lần Mục Thần liền cảm thấy cái phương pháp này hiệu quả đặc biệt tốt, rất nên áp dụng thành thông lệ, cho nên hiện tại toàn bộ Viêm Dương cung trên dưới vừa nghe thấy liền biến sắc!

(Nhạ Bất Đắc: chọc không được – ý của con vịt là không ai dám chọc tới nó)

Cố Vân Quyết đương nhiên biết cái con chim bị tiểu sư tôn của y nhặt được kia, y còn biết chất thịt của con chim kia đặc biệt kém, nướng lên rất là khó ăn.

Đương nhiên, y chưa hề làm thịt con vịt kia, mà là do con chim lông tạp kia khoác lác mình là thượng cổ thần thú từ thần giới không cẩn thận rơi xuống, Cố Vân Quyết liền đánh cược với nó, Nhạ Bất Đắc thua cuộc, tự mình rưng rưng chặt bỏ một cái cánh đưa y, đương nhiên là vẫn còn sống.

(Lúc tác giả gọi là chim, lúc gọi là vịt.

Chắc nó là chim nhưng mà tại nó mập nên lúc châm biếm thì gọi nó là vịt.)

Lúc đó hắn đem nướng cánh của con chim lông tạp kia, cũng tốt bụng chia cho đối phương một nửa, việc này sau khi bị Mục Thần biết được liền cấm đoán y không cho ra ngoài một năm.

Đó là lần đầu tiên sư tôn phạt y, khi y đã chịu qua hết thảy các loại trừng phạt, cái trừng phạt nho nhỏ này thực sự là ôn nhu làm say lòng người.

Bất quá, con chim kia đúng là thượng cổ thần thú, sư tôn của y hình như luôn có thể nhặt được vật có huyết thống kỳ quái, hai người Kính Đình Kính Minh là yêu tu đã hóa thành hình người tạm thời không đề cập tới, ngay cả Thâm Uyên ác ma Tam Túc Kim Ô cũng có thể nhặt được, điều này không khỏi làm cho y hoài nghi, trên người Mục Thần đến cùng có cái gì hấp dẫn những thần thú này tới gần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!