Mục Thần nhìn Ngọc Dung Chi và Ngũ Sắc Hoa trên bàn, dần dần rơi vào trầm tư, hai loại thuốc này xuất hiện có hơi kỳ hoặc.
Cố Vân Quyết đột nhiên mở miệng, đánh gãy dòng suy nghĩ của Mục Thần,
"Ba vị thuốc, còn thiếu một loại Băng Phách Châu cuối cùng. Ta đã điều tra trong sách, Băng Phách Châu đang ở trong tay Tuyết Nữ, sau này chúng ta cần phải đi một chuyến đến Tuyết thành."
Mục Thần đương nhiên biết Băng Phách Châu ở tại Tuyết thành, đời trước hắn đã tra rõ nơi có Băng Phách Châu, chỉ là chưa kịp đi lấy đã bị mọi người trong Tiên giới vây công. Băng Phách Châu có hình dạng gì, ở trong tay của người nào, hắn vẫn chưa biết được.
Tiểu đồ đệ đã lật xem bao nhiêu cuốn thư tịch mới tìm được manh mối vậy?
"Sư tôn cảm thấy chỗ nào không thích hợp à?" Cố Vân Quyết giống như vô ý hỏi, thấy sắc mặt Mục Thần đã hòa hoãn, rốt cục đứng lên, đi tới cầm hai cái hộp lên, oan ức níu lấy tay Mục Thần, Chân đau.
Mục Thần đá một cước vào cẳng chân y, Cố Vân Quyết đứng không nhúc nhích, mặc hắn đá ra một dấu chân, lúc này Mục Thần mới bất mãn nói:
"Biết đau thì sau này nói chuyện phải chú ý một chút, còn dám nói hưu nói vượn nữa thì ta cho ngươi quỳ gãy chân!"
Dựa vào tu vi bây giờ của Cố Vân Quyết, ý tứ đại khái của việc quỳ gãy chân chính là quỳ khoảng mười năm, uy hiếp này rất có sức ảnh hưởng.
Cố Vân Quyết nhanh chóng phối hợp lộ ra bộ dáng ta rất sợ sệt, lúc này Mục Thần mới đẩy y ra, không yên lòng nói:
"Chúng ta lấy được hai loại thuốc này bằng cách rất đơn giản, sư phụ có chút không yên lòng."
Ngũ Sắc Hoa được đổi lấy bằng mấy đóa dược thảo nhìn đẹp mắt, cái này không khác gì tặng không cả, còn Ngọc Dung Chi là nửa đường bị người ném vào trong tay, cũng là tặng không, Băng Phách Châu kia có khi nào lúc hắn đang bước đi thì rớt trúng đầu hắn hay không đây?
Nếu là vận may, vậy cũng quá tốt rồi.
Cất hai cây dược thảo này xong, Mục Thần mơ hồ có chút lo lắng, nếu không phải vận may, vậy chính là có người đang giúp mình, người kia là ai? Bụi cây Ngọc Dung Chi này có phải là bụi mà Vọng Thần các mua đi không?
Lão bản của Vọng Thần các rốt cuộc là ai?
Trong đầu Mục Thần mơ hồ có một ý nghĩ, luôn cảm giác mình đã quên gì đó, lại có chút mơ màng không bắt được.
————
Đêm khuya, Cố Vân Quyết dỗ Mục Thần ngủ xong, một thân một mình đi đến Vọng Thần các, y xem hết một lượt tình báo mà Bạch Y đưa cho thì liền nhíu mày lại.
Bạch Y cẩn thận nói:
"Tinh Vân tôn giả ở cách 800 dặm phía thành nam, dường như đang chờ đợi thứ gì."
Cố Vân Quyết nhíu mày, Chờ?
"Đúng, cũng gần như vậy."
Cố Vân Quyết mâu sắc chìm xuống,
"Không nghe nói phụ cận có dị bảo gì xuất thế, mục đích của đối phương không ngoài luyện đan đại hội sắp diễn ra, thứ gã phải đợi chỉ có thể là sau khi luyện đan đại hội kết thúc, bắt Đan sư!"
Bạch Y hiểu rõ gật gật đầu, thoáng trầm tư một chút, thần sắc có chút nóng nảy, "Tinh Vân tôn giả tự mình ra tay, có thể thấy đối phương đã tìm được Đan sư vừa ý, theo tin tức đáng tin, Ma tôn vẫn luôn bế quan, người có thể gặp được ông ta chỉ có Tinh Vân tôn giả, điều này nói rõ thân thể của đối phương sắp không chịu nổi.
Nhưng căn cơ của chúng ta ở Ma giới vẫn chưa vững chắc, ít nhất còn cần thời gian mười năm mới có thể chống lại những thế lực khác."
Cố Vân Quyết cụp mắt, ánh mắt mơ hồ lộ ra tính toán, Bạch Y không dám quấy nhiễu, đứng dậy đi rót một chén trà, tự mình bưng lên.
Cố Vân Quyết nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm, đột nhiên nở nụ cười, không hề che giấu sát ý chảy ra nơi đáy mắt, mang theo vài phần hứng thú ác ý, y mở miệng chậm rãi nói:
"Hiện nay thế lực bên trong Đan Thành hỗn tạp, chính là thời điểm tốt để lợi dụng, hoặc là không làm, hoặc là cứ chơi lớn một lần, mượn đao giết người, để tính mạng của gã lại."
Bạch Y kinh ngạc nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!