Nhìn thấy đối phương mang đầy sát ý, Cố Vân Quyết lười biếng ngước mắt, chậm rãi nâng cằm, khẽ cười một tiếng, nói:
"Ta cũng rất chờ mong đây."
Cố Vân Quyết nói lời này xong, người đối diện rõ ràng ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới thiếu niên này sẽ phản ứng như thế. Người bình thường nếu đối mặt với kẻ thù có cảnh giới cao hơn mình, bị người dùng lời nói ám chỉ như thế đều sẽ lưu lại chấn thương tâm lý, thậm chí sản sinh tâm ma.
Ngụy Hoài Đồng cảm thấy chuyện trực tiếp giết chết Cố Vân Quyết sẽ gây quá ít thương tổn cho Mục Thần, gã muốn để hắn nhìn thấy đồ đệ bảo bối của mình từ một thiên tài hiếm có trên đời, từng chút từng chút một ngã xuống thành một người bình thường, khiến Mục Thần cảm nhận được đối phương từng ngày từng ngày trở nên già nua, mà Mục Thần lại không thể cứu vớt được nỗi tuyệt vọng ấy.
Gã muốn từng chút từng chút mài mòn thần kinh của Mục Thần, để vẻ mặt luôn lãnh đạm kia xuất hiện thần sắc thống khổ, đau đến không muốn sống.
Đáng tiếc, Cố Vân Quyết vẫn ngồi tại chỗ như trước, tựa cười mà không phải cười nhìn gã, không chỉ không có một chút sợ hãi, trái lại còn xem thường nói:
"Chó mất chủ ngay cả chân thân cũng không dám xuất hiện, ta có gì phải sợ?"
Y thế mà nhìn thấu lúc này không phải là chân thân của gã?
Ngụy Hoài Đồng không chỉ không nổi giận, trái lại còn cảm thấy hứng thú ha ha nở nụ cười, tiếng nói khàn khàn khó nghe phảng phất như hai vật cứng đang cọ quẹt vào nhau, đâm đến màng nhĩ cũng đau.
Càng là người có thiên phú, hủy diệt y mới càng khiến Mục Thần đau lòng!
"Thực sự là tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng!" Một tu sĩ Kim đan kỳ nho nhỏ, dù chỉ dùng sợi thần hồn này của gã cũng có thể phế bỏ tu vi của đối phương.
Bộ dáng này của Cố Vân Quyết chỉ là nghé con mới sinh không sợ cọp, không biết trời cao đất rộng mà thôi.
Cố Vân Quyết nhíu mày triệu hoán Hắc Đản ra, ngữ trọng tâm trường nói:
"Cư nhiên còn có người có âm thanh khó nghe hơn cả ngươi, đấng tạo hóa thực sự là thần kỳ."
Chít chít!
Hắc Đản hưng phấn vỗ vỗ cánh, muốn nói cho Cố Vân Quyết biết linh hồn của người áo đen này khẳng định siêu cấp mỹ vị! Lưu gã lại giữ gã lại!
Thân thể trẻ trung sau khi rơi xuống Trụy Ma Nhai mới biến thành bộ dáng không người không quỷ thế này, nghĩ đến mấy chục năm tại đáy vực âm u kia, Ngụy Hoài Đồng bị chọc vào chỗ đau, nheo lại con mắt đỏ ngòm, duỗi tay về hướng Cố Vân Quyết.
Một vết sẹo dài trên mu bàn tay chợt tràn ra tiến vào bên trong tay áo màu đen, dữ tợn như một con rết đang ngẩng đầu, như một bàn tay của quỷ đoạt mệnh, Cố Vân Quyết nhíu mày lại, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười, lúc đối phương sắp đến gần người y, gã đột nhiên bị một cái màng mỏng trong suốt ngăn trở, màng mỏng trong nháy mắt bay ra một đám hồ điệp màu trắng.
Cửu Dương Minh Hỏa trong nháy mắt nhận thức Ngụy Hoài Đồng là mục tiêu công kích, một nửa lưu lại bên người Cố Vân Quyết, nửa kia trong nháy mắt nhào tới, Ngụy Hoài Đồng lập tức bố trí kết giới quanh mình, không ngờ những hỏa diễm này giống như có sinh mệnh, trực tiếp đốt cho kết giới thủng một lỗ, chui vào tiếp tục quấn lấy gã, nhìn dáng dấp như thể không đốt gã thành tro bụi thề không bỏ qua.
Ngụy Hoài Đồng cảm nhận được thần hồn bị đốt đến đau đớn, kinh ngạc trợn mắt, không nghĩ tới ngọn lửa này thậm chí ngay cả thần hồn cũng không buông tha, như giòi trong xương, không chết không thôi!
Càng ngày càng nhiều hồ điệp quấn lấy làm cho thần hồn của Ngụy Hoài Đồng hét thảm một tiếng, sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt thì vặn vẹo lăn thành một đoàn, hỏa diễm nho nhỏ lại biến thành đại hỏa, điên cuồng nung đốt.
Hắc Đản trông mà thèm nhìn Cố Vân Quyết, đừng có đốt nha, cho ta ăn cho ta ăn!
Cố Vân Quyết chà chà vài tiếng, vươn ngón tay, một con hồ điệp màu trắng rơi vào đầu ngón tay của y, khoé môi của Cố Vân Quyết nhếch lên một cười nhạt ôn nhu,
"Ngọn lửa này liên kết với thần hồn của sư tôn, thân cận với ta nhưng cũng không chịu khống chế của ta, nhưng đáng tiếc cho Hắc Đản, chỉ có thể đợi lần sau mới được ăn."
Tiểu sư tôn đáng yêu nhà y, quả nhiên treo y ở trên đầu quả tim, sự tình phát sinh nơi này nhất định đối phương đã phát hiện, chẳng mấy chốc sẽ bay trở về bên cạnh y.
Lúc này đang trốn ở trong một căn phòng âm u, Ngụy Hoài Đồng cảm thụ được sợi thần hồn kia của mình bị nung đốt, lại không dám thu hồi chút nào. Ngọn lửa kia có linh tính, chỉ cần thu hồi nhất định sẽ bám vào chân thân của gã.
Cố gắng chịu đau đớn vì một tia thần hồn bị hủy, trong lòng Ngụy Hoài Đồng càng thêm phẫn hận, Mục Thần quả thực là con cưng của trời, không chỉ có tư chất trác tuyệt, ngay cả loại thần vật này cũng nhận hắn làm chủ, đáng trách!
Cảm nhận được kết giới mà mình bố trí bị người ngoài đụng chạm, trong lòng Mục Thần rùng mình, lắc mình liền lao ra khỏi phòng luyện đan, Bạc Cẩn Du giận đến nện tay giậm chân,
"Đốt bếp lò của ta rồi bỏ chạy, ngươi trở về đền cho ta!"
Mục Thần mắt điếc tai ngơ, hiện tại làm sao còn lo lắng tới lò luyện đan của đối phương được nữa, trong lòng hắn toàn bộ đều là tiểu đồ đệ gặp phải nguy hiểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!