Chương 35: (Vô Đề)

Chử Thiên Song sợ hết hồn, mình mới lắm mồm một câu, lại đưa tới cho sư bá tổ một người theo đuổi, nhìn ánh mắt mà đối phương nhìn sư bá tổ, quả thực là si mê a! Giống y như đúc ánh mắt của Nhị sư bá lúc giận dỗi sư tôn a!

Nghĩ xong, Chử Thiên Song lập tức bỏ chạy, nhanh đi báo tin cho Mục Thần, nếu như đối phương chơi trò cưỡng ép thì làm sao bây giờ, sư bá tổ thiện tâm như thế, khẳng định chịu thiệt, ngẫm lại quả thật đáng sợ!

Mục Thần mới vừa xem đồ đệ xong, liền thấy Chử Thiên Song đáp xuống ở bên cạnh hắn, một mặt lo lắng.

Liễu Hàn Chi cũng nhìn sang, đồ nhi mình nuôi lớn lại không thân thiết với mình, ngược lại quan hệ không tồi với Mục Thần và Đoan Mộc Phong, cái loại có nãi chính là nương* này, quả nhiên muốn ăn đòn!

(có nãi chính là nương: ai có sữa thì coi người đó là mẹ)

Chử Thiên Song nhìn chung quanh một chút, làm một cái kết giới ngăn cách tầm mắt của người khác, lúc này mới lên tiếng, nói ào ào ào ào, một hơi nói hết suy nghĩ của mình cho Mục Thần, có lòng tốt nhắc nhở Mục Thần nhất định phải cẩn thận a cẩn thận, gặp mặt người đó thì liền trốn đi, đối phương mặc cả người màu đỏ, vô cùng giống đồ yêu diễm tiện hóa* trong truyền thuyết, bị quấn lấy khẳng định không cắt đuôi được, sư bá tổ nếu bị quấn lấy, nhớ phát tín hiệu cầu cứu!

(Yêu diễm tiện hóa: đồ đê tiện xinh đẹp)

Mục Thần cả người một trận phát tởm, mặc dù có chút không tin lời này của Chử Thiên Song, nhưng vẫn quyết định sau này nếu bị người mặc áo đỏ quấn lấy tuyệt đối sẽ đạp bay hắn.

————

Nửa đêm, khí áp có chút trầm thấp, trên không trung mây đen cuồn cuộn, dường như lập tức sẽ mưa xối xả. Mục Thần đứng ở cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, bóng đêm đen như mực khiến cho toàn bộ kiến trúc màu đỏ của Viêm Dương cung như nhiễm phải một không khí trang nghiêm, càng khiến xung quanh lộ vẻ an tĩnh hơn rất nhiều.

Từ khi Kính Minh rời đi, Viêm Dương cung đột nhiên yên tĩnh lại, Mục Thần có chút không thích ứng.

Không biết mới chạy đi nơi nào kiếm ăn trở về, Hắc Đản giương cánh bay đến, hẳn cũng biết sắp mưa rồi, nó đứng ở trên bệ cửa sổ híp mắt nghỉ ngơi.

Thấy Mục Thần vẫn luôn ngẩn người, nó mở một con mắt nhìn một chút, lấy một hạt châu vàng óng ánh giấu ở trong cánh ra, dùng cánh nâng lên đưa cho Mục Thần.

Mục Thần nghi hoặc một tiếng, Đây là cái gì?

Hắc Đản nhỏ giọng nói:

"Yêu đan của Hoàng Kim Cự Mãng* Kim đan kỳ, nghe nói có thể luyện đan, đưa ngươi."

(Hoàng Kim Cự Mãng: con rắn lớn màu vàng kim)

Mục Thần cầm lên nhìn nhìn, ánh sáng vàng kim dày đặc hội tụ trên tay hắn, yêu đan của yêu thú, dược lực cao hơn rất nhiều linh dược, cũng không dễ dàng mất đi, có rất nhiều luyện đan sư vì thế mà cố ý nuôi nhốt linh thú, đợi chúng nó sau khi kết đan thì giết chết lấy đi luyện chế linh đan đan dược.

Mục Thần vẫn luôn ghét bỏ phương thức này, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới dùng biện pháp huyết tinh như thế, lấy sinh mệnh để đổi vật chất. Luyện đan sư có thiên phú chân chính cho dù chỉ dùng đồ vật không có linh thức cũng có thể làm ra linh đan diệu dược, diệu thủ hồi xuân, căn bản không cần tạo ra sát nghiệt.

Hắc Đản nhìn chung quanh một chút, phát hiện Cố Vân Quyết không ở đây, lúc này mới dám sảng khoái mở miệng nói chuyện, khoe khoang thổi phồng,

"Trước tiên ta làm như thế này, rồi làm như vậy, cuối cùng thì khà khà khà! Liền giải quyết được cái con Cự Mãng Kim đan kỳ này, nó ôm bắp đùi của ta gọi cha ta cũng không hề buông tha nó!" Nghĩ đến dáng dấp một con rắn lớn ôm cái chân quạ của mình mà khóc ròng ròng, Hắc Đản đắc ý quẹt quẹt cái chân phân nhánh của mình, thực sự là quá ư khí phách!

Mục Thần ghét bỏ nhíu nhíu mày lại,

"Giọng nói này của ngươi, thật khó nghe."

Hắc Đản nhanh chóng dùng cánh che mỏ, thuận tiện còn dùng đôi mắt tròn vo màu đỏ nhìn quét xung quah, nhìn xem Cố Vân Quyết có ở đây hay không.

"Nhưng cũng không phải là không thể trị," Mục Thần trầm tư suy nghĩ một chút, đột nhiên linh cơ hơi động, nói với Hắc Đản: Đi theo ta.

Hắc Đản đi theo Mục Thần tiến vào phòng luyện đan, so với Cố Vân Quyết hỉ nộ vô thường, dưới cái nhìn của nó, Mục Thần vốn là được gọi là tính khí không tốt quả thực chính là hóa thân của hai từ ôn nhu, hơn nữa linh hồn của Mục Thần quá tinh khiết, ít nhất là trong những người mà nó từng gặp ở tiên giới, chỉ có thần hồn tinh khiết của Mục Thần mới khiến người ta không có cách nào từ chối.

Mục Thần tìm kiếm một lát rồi đưa cho Hắc Đản một viên thuốc màu đen lớn cỡ móng tay, sau khi cho Hắc Đản ăn, Mục Thần thỏa mãn nhếch miệng, nhẹ nhàng nở nụ cười,

"Dược hiệu chỉ có mười ngày."

Hắc Đản: Chiếp?

Mẹ nó sao ta lại phát ra loại thanh âm này?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!