Xích Hà kiếm được giao cho Mục Thần, lúc đó việc này còn gây nên sóng lớn mênh mông tại tiên giới, ai cũng cảm thấy được một Thần khí như thế lại rơi vào trong tay một đan tu chỉ biết luyện đan tuyệt đối là phung phí của trời, hoàn toàn không thể phát huy giá trị của nó.
Việc này đương nhiên là Quý Thanh Viễn có nghe thấy, ai cũng không cho rằng Mục Thần có thể phát huy thanh kiếm đến uy lực thế này, nhưng sự thật thì sao? Kiếm pháp sắc bén, sát phạt quả quyết, chỉ có người giao thủ với Mục Thần mới có thể cảm giác được sự tàn nhẫn của hắn.
Quý Thanh Viễn đột nhiên nghĩ đến quan hệ giữa Mục Thần và Ngự Thiên Dực, gã âm thầm hoảng sợ, chẳng lẽ là Ngự Thiên Dực muốn thăm dò mình?
Đè xuống sát ý nơi đáy mắt, Quý Thanh Viễn đứng tại chỗ thử dò xét nói:
"Không biết Vạn Kiếm môn đắc tội Mục trưởng lão lúc nào, đây chính là cách đãi khách của Sùng Vân môn sao?!"
Mục Thần hỏi ngược lại:
"Người ta đánh là ngươicó quan hệ gì tới môn phái sao? Tới, tiếp tục!"
Dáng vẻ này càng thêm kích thích lửa giận của Quý Thanh Viễn bốc lên, thế mà gã lại động sát cơ. Thiên phú khiến người ta căm ghét, kỳ ngộ khiến người ta mong mà không được, còn có thân phận làm người ta không có cách nào với tới, những thứ này gã đều không có!
Gã nghe lời đoán ý, từng bước tính kế, thậm chí phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mới bò tới vị trí hôm nay, song lần xuất hành này có thể sẽ thay đổi hết thảy, cho nên gã hận, hận Ngự Thiên Dực, cũng hận Mục Thần, những người có được nhiều hơn gã thì gã đều hận!
Ánh mắt lạnh lùng của Mục Thần nhìn đối phương thay đổi sắc mặt, biết được đối phương muốn làm gì, cho nên vừa nãy hắn dùng một cước kia đạp vỡ mặt nạ ngụy trang của đối phương, không thể không nói, bộ mặt thật mà Quý Thanh Viễn lộ ra, thật buồn nôn.
Bảo kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, ánh mắt lãnh đạm của Mục Thần nhìn người dưới chân, không xuất hiện một chút dao động. Tiếp theo chính là báo thù cho một kiếm mà gã từng đâm lén đồ nhi của hắn, thứ người trong ngoài không giống nhau này, nên trực tiếp giết đi để sau này đỡ gây thêm chuyện.
Ngay tại lúc này, trận pháp của kết giới đột nhiên chấn động, sương mù mỏng rút đi, đại trận đột nhiên biến mất, Mục Thần đứng ở giữa không trung, liền nghe một giọng trẻ con non nớt kèm theo linh lực cao giọng hô một câu: Dừng tay!
Tay Mục Thần ngừng lại, kinh ngạc xoay mặt liếc nhìn người đến, Cố Vân Quyết ngồi ở trên bả vai của Chử Thiên Song, trong tay ôm linh thạch lấy ra từ mắt trận, cũng đang trừng hắn.
Thứ người này sao phải cần sư tôn tự mình động thủ? Ô uế tay của sư tôn thì làm sao bây giờ? Tiểu sư tôn cần phải đi theo bên cạnh y, mỗi ngày làm mình chuyện thích, chuyện như giết người, giao cho y là tốt rồi.
Nhảy xuống từ trên bả vai Chử Thiên Song, Cố Vân Quyết đi đến phía trước hai bước, dáng người nho nhỏ, gương mặt mỉm cười, từ sau khi y lên tiếng, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Ánh mắt của mọi người đều tìm về phía y, dường như phát hiện được một loại khí tràng thần kỳ, một loại khí thế từ lúc sinh ra đã mang theo lực chấn nhiếp, hoặc là nói, uy thế của người bề trên.
Không nhìn đến ánh mắt hoặc kinh sợ hoặc than thở hoặc tìm tòi nghiên cứu của người khác, khóe miệng Cố Vân Quyết khẽ nhếch, nhấc chân đi về hướng của Mục Thần, ánh trăng làm kéo dài hình bóng của y, khiến Mục Thần trong nháy mắt này có một loại ảo giác, đồ nhi đã từng dùng tay để không chế Tam giới kia, đang giấu ở bên trong cái bóng của tên tiểu tử này, vẫn luôn tồn tại.
Rốt cục, Cố Vân Quyết đứng ở phía dưới Mục Thần, đưa tay về phía hắn, ngữ khí ôn hòa dụ dỗ nói:
"Sư tôn, xuống đây đi."
Mục Thần đột nhiên cảm thấy, hết thảy tất cả cũng không có sức hấp dẫn bằng cánh tay nhỏ bé ở phía dưới này.
Đồ nhi của hắn vẫn còn, vẫn ở ngay đây.
Một trận đánh nhau bị một câu nói này của Cố Vân Quyết phá vỡ, sắc mặt Quý Thanh Viễn tái xanh, lúc Mục Thần thu tay lại thì gã cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Ở địa bàn của Sùng Vân môn, nếu như gã dám động thủ trước với Mục Thần, không nói đến Sùng Vân môn, ngay cả Ngự Thiên Dực cũng sẽ không chấp nhận, hiện tại gã chỉ có thể cắn chặt răng nuốt cơn tức này vào trong bụng, hận ý không đè ép được khiến ngũ quan tuấn lãng của gã cũng bị lấp kín bởi một lớp bụi tối tăm, gương mặt hơi co rúm và ánh mắt nham hiểm tỏ rõ gã không cam lòng.
Ngày mai còn phải bái phỏng Sùng Vân môn, thỉnh Mục Thần trị liệu cho Tinh Tuyền trưởng lão, chuyện này nghĩa là gã phải mang mặt tới cho người ta đánh thêm một lần nữa! Làm sao gã nhịn được cơn giận này?!
Quý Thanh Viễn liền liên tưởng đến lý do Ngự Thiên Dực bảo mình tới đây, Mục Thần chưa từng có liên quan gì đến gã đột nhiên động thủ với gã không một lý do, tâm tư của Quý Thanh Viễn sâu đậm, tính kế nhiều, dĩ nhiên là suy nghĩ nhiều hơn chút, lẽ nào Ngự Thiên Dực nhận ra hành động của mình, muốn mượn tay Mục Thần giết chết mình?
Mấy trăm năm nay đều sống dưới cái thanh danh vang dội của Ngự Thiên Dực, gã rất giỏi nghe lời đoán ý, năm mươi năm trước mượn tay Ma giới để bày kế giết chết đệ tử duy nhất của Ngự Thiên Dực, lúc này mới có cơ hội chưởng quản Vạn Kiếm môn, nếu như đối phương biết đồ nhi của mình là bị gã làm hại... trong nháy mắt này Quý Thanh Viễn lại có một tia sợ hãi.
Vừa lúc đó, ngón tay của Cố Vân Quyết chợt câu lên, một đạo ma khí lặng yên không một tiếng động bám vào trên người Quý Thanh Viễn, giống như gieo xuống một hạt giống tâm ma, chỉ cần có chất dinh dưỡng, liền có thể nảy mầm phá xác.
Y tin rằng con người như Quý Thanh, tuyệt đối không thiếu tiềm chất nhập ma, hiện tại sư tôn giết chết gã, không thể nghi ngờ sẽ đưa tới phiền phức cho ngài, Vạn Kiếm môn tuyệt đối sẽ không để yên.
Tiểu sư tôn quá thiện lương, những lúc giết người thế này cũng không cần tự mình động thủ, đôi khi muốn trả thù một người, giết đối phương chỉ là cách làm nhân từ nhất, cho nên sau này những chuyện như vậy cứ giao hết cho y là được rồi.
Mục Thần đương nhiên không biết tiểu đồ đệ ngoan ngoãn của mình trong lúc không ai để ý đã làm cái gì, hắn còn đang tiếc nuối vì không thể giết người trước mặt đồ đệ, không thể chém Quý Thanh Viễn, trong lòng thật uất ức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!