Chương 8: (Vô Đề)

Translator: Sangria

Chữ trên tờ giấy đặt trên bàn là tự tay các cô tạm thời viết ra.

Trong đó gồm có chữ số Ả Rập, còn có đủ loại chữ ở các triều đại được viết lên, quan trọng nhất đương nhiên vẫn là các chữ nam, nữ và đúng, sai.

Ba người nắm tay nhau cầm cây bút chì sơn đỏ.

Lần này bọn họ đọc rất thuận lợi.

Bốn người đều lo lắng nhìn chằm chằm vào tờ giấy, trong số họ có một người tên là Hoàng Ly, cô ta rất mê trò chơi này, lần này chơi cũng là do cô ta đề nghị.

Mà hai người còn lại là Đỗ Lệ và Tô Tuyết cũng rảnh rỗi không có gì làm, đúng lúc cũng nghe nói qua trò chơi này, nên muốn chơi thử để tìm một chút kích thích, nhưng trong lòng họ cũng chẳng tin mấy.

Đỗ Lệ ngáp một cái,

"Xem ra trò chơi này là giả……"

Còn chưa nói xong, bút trong tay cô ấy bỗng nhiên chuyển động, kéo theo tay ba người đột nhiên vẽ một vòng tròn.

Nó nó…… Nó…… Tô Tuyết lắp bắp nói.

Tô Thanh Thanh lập tức sợ tới mức hét ầm lên.

Hoàng Ly cũng trở nên kích động, nổi cáu với cô:

"Bút Tiên đến, đừng có hét bậy!"

Giọng cô ta run rẩy, không kìm nén được cảm xúc của mình, mơ hồ hỏi:

"Bút Tiên Bút Tiên, kỳ thực tập lần này ta có được thông qua không?"

Từ việc thực tập do trường học sắp xếp đến việc làm do chính mình sau khi tốt nghiệp tìm được, cô ta đã đổi việc vài lần nhưng đều không làm được bao lâu đã nghỉ việc.

Cây bút màu đỏ tươi không nhúc nhích.

Đỗ Lệ không nhịn được mở miệng:

"Vừa rồi chắc chắn là ai trong các cậu làm cây bút chuyển động, Bút Tiên gì chứ, tôi nghĩ là giả rồi."

Cô ta liền muốn rút tay ra, đúng lúc này bút lại đột nhiên di chuyển một cách quỷ dị, rất chậm rãi, di chuyển từng chút một.

Bút ở trên chữ đúng vẽ một vòng tròn.

Hoàng Ly lập tức liền cười to thành tiếng: Ha ha ha ha……

Cô ta không cẩn thận trở nên quá kích động, bỏ tay ra khỏi bút, đột nhiên để lộ ra một chỗ hổng, cây bút lập tức không giữ được rơi xuống đất.

Trong phút chốc bốn người đều cảm giác được sau gáy lạnh băng.

Hệt như có người đang thổi gió lạnh.

Vốn dĩ mọi người đều chỉ muốn lưu lại một ký ức kích thích khi còn học đại học, ai ngờ rằng bây giờ lại xảy ra tình huống như vậy.

Vừa rồi cây bút thật sự đã tự di chuyển, không ai dám phủ nhận.

Đỗ Lệ nuốt nước miếng, véo đôi chân đang run rẩy của mình, ngoài miệng nói:

"Bút Tiên gì chứ, giả thần giả quỷ, tớ đi ngủ trước. Ngày mai còn phải dậy sớm về nhà đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!