Translator: Sangria.
Sau một khoảng thời gian nuôi dưỡng, Thời Thích không còn gầy gò như trước nữa.
Ngày nào Ninh Mông cũng híp đôi mắt già nua của mình nhìn dáng vẻ của cậu hôm nay thế nào, cũng may là cái cây khô héo trước kia cuối cùng cũng đâm chồi trở lại.
Mới sớm tinh mơ, Thời Thích đã thức dậy.
Không chỉ thế, cậu còn chờ ở ngoài cửa phòng cô.
Ninh Mông vừa mở cửa ra liền thấy cậu nghiêng đầu ngủ gật bên cạnh, ngay tức thời lại xót thương cậu, không thể dùng lời nói để biểu đạt hết được.
Xúc động đến chân cũng run lên.
Nếu bà cụ có bệnh tim, thì chắc chắn bây giờ đã có chuyện rồi.
Đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, thế mà sau này lại trở thành thanh niên tam quan bất chính, khiến cho Ninh Mông khó có thể tưởng tượng được chặng đường cậu lớn lên.
Xem ra, vẫn nên sớm khai mở đôi mắt âm dương.
Cũng sẽ có lúc cô không quản kĩ, chắc chắn sẽ có kẻ to gan ức hiếp Thời Thích, đến lúc đó bọn Thời Thông có, cậu không có, dám chắc sẽ bị kỳ thị.
Trong tiểu thuyết, Thời Thông đúng là đã làm tổn thương cậu như thế.
Hệ thống nói:
"Cô để con trai cả đến đây không phải là được rồi sao."
Ninh Mông tán thưởng nói:
"Ngươi không nói ta cũng quên khuấy mất."
Tuy rằng bà cụ ở nhà họ Thời không phải các con trai đều răm rắp nghe theo lời bà, nhưng cũng chẳng khác biệt mấy, nhất là Thời Thiện Cẩn hiếu thảo, mọi khi đều rất vâng lời bà.
Tuy rằng cô mở cửa rất nhẹ nhàng, nhưng đủ để đánh thức Thời Thích.
Cậu sửa sang lại quần áo, đứng bên cạnh, Bà nội.
Giọng nói ngoan ngoãn khiến Ninh Mông bộc phát tấm lòng hiền từ của người bà.
Cô không nhịn được mà xoa đầu cậu, có một xoáy tóc nho nhỏ trên đầu, người ta bảo đứa trẻ như vậy thông minh nhất, thấy dáng vẻ lợi hại ngày sau của cậu thì cũng chẳng sai.
"Theo bà nội xuống dưới nhé."
Ninh Mông cười tủm tỉm, nếp nhăn trên mặt càng nhiều thêm.
Thời Thích lại chẳng cảm thấy xấu, cho dù cậu có tâm tư kín đáo khép mình thế nào thì trong ánh mắt của cậu cũng tràn đầy sự thoải mái và yêu thích.
Trước khi đi đến phòng khách, cô hỏi:
"Thập Thất này, cháu có…… từng nhìn thấy thứ gì kỳ quái không?"
Thời Thích nghe không hiểu ý cô.
Ninh Mông xua tay,
"Thứ mà con thấy được mà người khác không thấy được ấy?"
Thời Thích lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!